Cuộc Tình Bí Mật Full

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#1

Chapter 01

Tôi là Khoa... sinh ra trong một gia đình khá giả. Bố mẹ tôi đã ly dị sau nhiều lần cãi vã vô bổ từ khi tôi còn nhỏ. Tôi còn một người chị. Chị tôi tên Yến. Hơn tôi ba tuổi. Đang đi làm... Cả hai cùng sống với bố... Cuộc sống với ông bố cũng không đến nỗi nào ngoài việc ông suốt ngày đi rồi bồ bịch...
Ngày bé cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu cái lý do mà ông vẫn viện cớ
- đó là do tính chất công việc thôi. Lớn mày sẽ hiểu...
Tôi đã lớn... Đã sẵn sàng cho một bước nhảy vọt lớn trong cuộc đời của mỗi con người... Đó là vào lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi đại học... Nhưng thay vì chọn một cô gái xinh xắn nào đó thì tôi lại yêu người chị gái của mình... Nghịch lý thật...
Có lẽ để đi đến cái quyết định ngày hôm nay tôi sẽ mất tất cả. Nhưng tôi... không hề hối hận... Dù chỉ là một chút... Cuộc sống là do tôi lựa chọn... Ai nói tôi sai thì cứ bước qua và đừng bao giờ nhìn lại rồi chỉ chỏ này nọ... Tôi không cần những thứ đấy...
Ngày bước chân vào lớp 12 cũng là ngày tôi thừa nhận tình cảm vượt qua giới hạn của mình dành cho chị... Trước Đã có nhiều lần tôi cố gắng để yêu một cô gái khác... nhưng... Mỗi lần như vậy là tôi lại nhận thêm một khoảng hụt hẫng trong lồng ngực không phải là vì cô gái đó không tốt mà vì tôi quá yêu chị... Đôi chút về chị tôi. Chị xinh lắm. Giống mẹ nên làn da chị không bị bắt nắng. Nó trắng hồng đến mức làm tôi phải ghen tị. Kể cả tôi có là con trai. Tóc chị thì dài và mượt. Đôi mắt đen láy sau cái mái dài bồng bềnh kiểu mấy nữ ca sĩ hàn quốc vẫn để. Khuôn mặt trái xoan, Cái mũi cao và đôi môi đỏ tự nhiên và chiếc răng khểnh càng làm cho chị xinh hơn... Đôi lúc chỉ cần những lần vuốt tóc nhẹ cũng đủ làm tôi đứng hình...
Suốt quãng thời gian đầu tôi đã thường tự nhủ với bản thân rằng tôi không thể yêu chị... Nhưng sống cùng một nhà không thể tránh khỏi những lần động chạm... Đôi khi tôi phải đi cả ngày để không phải chạm mặt chị. Hoặc là tránh những giờ chị có mặt ở nhà... Nhưng càng ngày tôi càng lún sâu vào cái vũng bùn do chính mình tạo ra...
Ngày đầu tiên vào lớp 12 sau kì nghỉ hè... Vì thiếu đi tình cảm của mẹ... Đấy là cái cớ tôi vẫn hay ngụy biện cho tính cách nghịch ngợm của tôi...
Tôi cũng có tiếng ở trường nên đi học cũng như là đi chơi vậy. Tuần ghi sổ hai ba lần. Tháng gọi phụ huynh vài ba lần với tôi là chuyện thường ở huyện... Lần nào chị cũng đi thay cho bố... Về thì Chỉ trách nhẹ...
- lần sau đừng thế nữa...
Xong lại im lặng...
Nhưng tôi nào có nghe. Chỉ đến khi tôi thừa nhận cái tình cảm kia thì tôi mới bắt đầu bớt nghịch đi thôi... Cuộc sống mà...
......
- N.M.Khoa lên phòng hiệu trưởng - tiếng cô giáo chủ nhiệm của tôi đấy... Quen rồi.. Tại đi học tôi mang mỗi một quyển vở 72 trang thôi. Chính xác là mất gốc càng học càng ngu nên đâm ra chán. Mà cái trường dân lập tôi học này có phải riêng tôi như vậy đâu. Lớp nào ít thì ba bốn đứa... Cứ nhan nhản ra ấy... Đứa nào học giỏi thì nó cũng chẳng học cái trường điên rồ này làm gì... lên phòng hiệu trưởng là lại một bài thuyết trình quen thuộc và kết thúc là
- mai tôi muốn gặp phụ huynh cậu...
- Vầng... - Nói vậy thôi chứ tuần sau tôi mới bảo chị
Về đến lớp là lại phá... Không phá thì ngủ... Lớp cũng có mấy đứa xinh... Toàn tem hỏng nên tôi cũng chán chả muốn động. Mà con gái tuổi này nó cũng bạo. nên dù muốn hay không thì vẫn sẽ có đứa này hay đứa khác tán tỉnh để lợi dụng. Vì cái mác công tử vẫn dán trên mặt tôi mà... Nhưng trải qua các cuộc tình không đến đâu tôi lại càng chán...
Về đến nhà thì chị đang nấu cơm. Chị vẫn thường nấu ăn một mình vì thời gian tôi có mặt ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại muốn về. Hình như là tôi đang thèm ăn cơm của chị nấu...
- Về rồi hả. Vào ăn cơm đi... - chị chẳng bao giờ trách tôi nửa lời cả. Cứ cười thôi..
- Ừm. Em chán... Đang đói nên về...
- Ừm. Hì hì...
- chị không đi làm à?
- không... Tí chị đi có việc chút thôi...
- .... - tôi im lặng ngồi vào bàn ăn với cái khuân mặt nhăn nhó..
- Sao... Chị nấu không ngon à? - Chị hồn nhiên nhìn tôi... 1s đứng hình vì khuôn mặt ấy... Tôi đứng dậy hít sâu để cố gắng quên... Và trả lời lấy lệ....
- không... Không sao... Em mệt thôi... Chị ăn đi...
Nói xong tôi đi thẳng lên phòng trước ánh mắt khó hiểu của chị... Nằm ụp xuống giường là tôi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ... Giá mà tôi có thể được yêu thương chăm sóc người con gái ấy... Dù chỉ là một lần...
.........
- Khoa... Khoa ơi.... - tiếng của chị làm tôi giật mình tỉnh giấc... Cơ thể tôi thì mỏi nhừ... Chắc tại hôm qua đi mưa về đây... Mở cửa phòng thì đập vào mắt là chị đang mặc bộ quần áo mỏng... Cái áo hai dây không đủ che hết vòng một tràn trề nhựa sống... cái quần đùi thì không thể ngắn hơn... Chị tôi teen mà... Nhưng chị đâu biết rằng tôi đang yêu chị nên vẫn hồn nhiên lắm...
- Sao chị?
- dậy tí kéo hộ chị cái khóa váy với



 

Chủ đề tương tự

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#3
Chapter 02

Đó là cái việc ngày bé mẹ vẫn hay nhờ tôi làm. Nhưng ngay lúc này thì tôi chỉ muốn đi ra ngoài nhanh nhất có thể. Tôi muốn tránh chị.

- Em bận ra ngoài bây giờ rồi - Cái lý do tôi nghĩ ra ngay lúc ấy
- một tí thôi cho chị đi có việc... Thằng lười này... - Chị mắng nhẹ
- Vầng Vầng...
Chị xoay người đi về phòng còn tôi quay vào trong lấy cái áo ba lỗ mặc. đi sang phòng chị. Cửa mở còn chị thì đã quay tấm lưng trắng trong cái váy chưa kéo séc về phía tôi. Căn phòng màu hồng phấn chẳng lạ gì mà cảm giác trong tôi trở nên xa xăm quá... Qua tấm gương trên bàn tôi thấy chị cười. Xinh lắm. Tôi đứng dựa vào cửa im lặng nhìn. Giá mà....
- Vào đi... Nhìn cái gì thế? - tiếng của chị làm tôi giật mình
- À... Không có gì... Đâu? - tôi chống chế xong đổi chủ đề
Chị quay đầu lại nhìn tôi cười. Lại vậy...
- đây.. Nhanh đi..
Kéo xong cái séc đang tính đi về phòng thì có một bàn tay kéo vai... Tôi xoay người lại theo quán tính...
- đẹp không? Đẹp không?
Chị xoay xoay làm tôi bật cười... cái mái tóc chị bị rũ xuống. Không hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì mà tiến lại gần vén mái tóc ấy lên nhìn thẳng vào mắt chị thì thầm..
- chị xinh lắm...
Ngượng ngùng là tất cả những gì lúc ấy tôi đang có... Chị cũng vậy... Mất mấy giây thì tôi đổi chủ sang chủ đề khác...
- Chị đi hẹn hò à?
- Ừm.. Hihi.. - chị ngại ngùng trả lời
Cái câu hỏi vớ vẩn ấy lại như một gáo nước lạnh khi tôi nhận câu trả lời từ chị... hm... Tuổi 22 như chị yêu đương và lấy chồng được rồi... Hụt hẫng... Chẳng biết là bao lâu... Nhưng Tôi thấy hụt hẫng... Sự ghen tị với một ai đó may mắn có được chị của tôi... Tôi thật là ích kỷ... Nghịch lý nữa... Mà Suy nghĩ thì là vậy chứ tôi vẫn phải cười... Vì đơn giản giữa tôi và chị là điều không thể... Và chỉ là từ phía tôi nên tôi nghĩ hãy để nó như một giấc mơ mà thôi...
- Chúc chị may mắn...
- Đùa đấy... Chị đi có việc mà... - chị lại nheo mắt tinh nghịch...
Thế đấy... Mới vài giây trước tôi còn hụt hẫng thì giờ mọi thứ đã xanh tươi trở lại... Nhưng Tôi chỉ biết mỉm cười quay ra ngoài để giấu đi cái niềm vui ấy...
- Kệ chị chứ...
Mà tôi cũng không thể giải thích nổi những suy nghĩ của chị... Đôi khi tôi thấy sự quan tâm của chị với tôi không phải là tình cảm của chị em... Hoặc do tôi đang ảo tưởng...
Trở lại căn phòng tôi cởi áo ra và lên giường ngủ... Ông bố vẫn đi công tác chưa về... Tôi tỉnh dậy khi có ai đó đang vuốt ve mái tóc... Cảm giác thoải mái lắm... như là mẹ vậy... Mở mắt ra là chị đang ngồi cạnh... Thấy tôi mở mắt thì chị thoáng ngại ngùng...
- dậy ăn cơm đi... Hôm nay ngoan nhỉ? - Chị cười nhẹ...
Vì thường thường cứ 9h tối tôi mới về nhà. Đôi khi là chơi game. Nhậu nhẹt linh tinh cùng lũ bạn... Tôi cũng hút thuốc nhưng không bao giờ động vào mấy thứ kia vì tôi biết đó là con đường ngắn nhất để nằm hộp và tôi biết sẽ chẳng có ai sót thương cho cái số phận của tôi đâu. Một thằng học sinh yếu kém nghịch ngợm...
- Vầng... - tôi bật dậy cũng là lúc chị đi xuống trước...
Xuống đến nơi là lúc chị bê đĩa thịt quay ra... Tôi nhanh chân bê nồi cơm rồi bữa cơm diễn ra nhanh chóng... Chị cũng hỏi về việc học... Chị khuyên tôi học hành tử tế đi. Sắp thi đại học rồi. Sau này còn có công việc ổn định mà cưới vợ sinh con. Tôi vừa nghe vừa ăn. Nghĩ ngợi về những điều chị nói. Nhưng người vợ tôi mong muốn thì tôi chẳng bao giờ có được...
- này... Nghĩ gì đấy... Ăn đi - tiếng của chị làm tôi trở lại hiện tại
- Ừm...
- mà vẫn đang yêu cô bé ấy hát? - Chị hỏi tiếp
- Không... Bỏ lâu rồi...
- Sao thế? Chị thấy nó xinh mà?
- Không thích.. Không hợp thì chia tay thôi... Mà còn chị thì sao? - tôi hỏi lại..
- Chị đầy...
- Ghê rồi...
Tôi cười... Đúng là thế... Chị xinh vậy mà... Nhưng chưa bao giờ tôi thấy chị rủ ai về nhà hết. Hoặc có mà tôi chưa biết. Cũng buồn buồn... Tôi ăn xong thì đứng dậy...
- Em ra ngoài tí...
- Ừm. Đi về sớm. Mai đi học...
- .....
Tôi im lặng leo lên chiếc xe AB đi thẳng ra ngoài.... Dừng chân tại quán cà phê quen thuộc...
- như cũ nhé - cô bé làm pha chế nhìn tôi cười...
- Ừm....
Rút điếu thuốc ra làm vài hơi. Tôi tựa lưng vào cái ghế để cảm giác phê pha len lỏi qua từng dây thần kinh... Chẳng biết bao giờ chuyện này mới dừng lại...
Về nhà là lúc 9h tối... Cất cái xe rồi đi lên phòng với ý định thả người xuống cái giường để bắt đầu một giấc ngủ thì nghe thấy tiếng chị cười khúc khích... Tôi lại gần. Áp tai vào cửa phòng chị... Ra chị đang nói gì điện thoại với ai đó... Có vẻ vui lắm... Nghe được một lúc thì tôi quyết định về phòng ngủ... Buồn cười thật... Tôi đang ghen...
Sáng hôm sau đi học thì nhận tin có học sinh mới của con bạn bàn trên... Con bé mới vào cũng xinh phết... Cả mấy thằng lớp khác cũng phải sang ngó...
- Con kia xinh vl nhỉ? - đang ngồi trong căn tin thì thằng bạn cùng lớp vỗ vai...
- Ờ... Kệ mẹ nó... - tôi thản nhiên trả lời làm thằng bé mặt nghệt ra. Quay đi luôn...
Tính tôi là vậy... Chảnh chó phết đấy... Phải nói thêm rằng tôi có nghịch ngợm nhưng tôi cực ít bạn hay nói đúng hơn là tôi chả tin tưởng bố con thằng nào hết... Có xô xát hay Đánh nhau thì tôi vẫn một mình thôi. To quá thì tôi nhờ mấy thằng anh làm bảo kê chỗ ông bố... Quay đi quẩn lại thì vẫn là một mối thôi. Thằng nào ăn đập trước thì thằng ấy thiệt...
Về đến lớp thì cái chỗ ngồi bàn cuối của tôi có thêm một chiếc cặp chả giống ai... Không hiểu đứa nào to đầu rồi vẫn còn đeo cái túi hình con pikachu... Đang định quẳng lên bàn trên thì có tiếng nói sau lưng...
- lớp hết chỗ rồi... Cho mình ngồi nhờ nhé - hóa ra là học sinh mất mới... Nhìn kĩ thì nhỏ cũng xinh đấy chứ... Khuân mặt trái xoan... Cái mũi dọc dừa... Cái má núm... Nhưng chẳng thể bằng chị được...
- Ờ... Nhưng nói trước tôi hay nằm ra ghế ngủ đấy... Chi gối đầu thì ngồi...
- Đơn giản... - nhỏ trả lời tỉnh bơ
- lại đồ hỏng rồi - Tôi tự nhủ rồi cũng vào chỗ ngồi sau tiếng trống... Tiết học lặng lẽ trôi qua còn tôi thì lại gục đầu xuống bàn và ngủ... Mấy bà giáo quá quen với cảnh này rồi nên cứ kệ. Mà đặc tính của trường này nó thế. Giáo viên cứ dậy còn chúng mày muốn nghe thì nghe. Không nghe thì thôi. Hết giờ thì ai về nhà nấy... Đang ngủ ngon thì có ai đó vỗ vai...
- Này... Này... - tiếng của nhỏ học sinh mới
- Cái gì? - bị phá giấc nên tôi quay sang. Bực bội trả lời
- À không có gì... - nhỏ thấy tôi vậy nên tái mặt...
- không có gì thì đừng có phá đám... - tôi cằn nhằn xong lại ngủ tiếp...
Trưa về nhà thì cũng đã thấy chị nấu ăn xong...
- chà... Hôm nay ngoan dữ nha... - chị nói giọng miền nam
- chuyện... Em ngoan sẵn rồi... - tôi bật cười vì sự dí dỏm của chị...
- xem được mấy hôm...
- nếu được thì sao? - tôi cãi
- có thưởng... - chị cười
- thưởng gì?
- đi xem phim. Ok?
- ok luôn....


 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#8

Chapter 03

- trong vòng một tuần mà có điểm 6 môn chính thì coi như em thắng...
- được...
Vậy là chỉ vì một câu nói ấy mà tôi đã cố gắng thay đổi từng ngày từng ngày một... Tôi nghe chị nên xin đi học thêm. Cái tội mất gốc nên chả biết cái đếch gì cả.
Ngày đầu tiên trong chuỗi ngày cố gắng. Tôi dậy sớm đến lớp ngồi ngoan chép bài. Dù tôi chẳng hiểu cái gì nhưng cứ ngồi im nghe và chép. Bà giáo thấy tôi ngoan ngoãn thì cứ tròn mắt nhìn... Mấy đứa trong lớp thì cũng chả kém.
Tối đến là đi học thêm. Bất ngờ tôi gặp nhỏ... Nhỏ ngạc nhiên...

- Cậu cũng đi học ở đây à?
- Ờ. Cũng Mất gốc hả? - quên chưa nói nhỏ tên Linh nhé....
- Ừm... Không... Đi học cùng đứa bạn cho vui thôi... - nhỏ cười
Tôi cười....
Xin phép cho mình chia sẻ một chút nhé. Mình thấy Đại đa số giới trẻ giờ đi học cứ như đi chơi vậy. Sách vở chẳng biết mang được bao nhiêu mà đút trong cái túi bé tí. Đến lớp không học. Đi học thêm cũng chẳng học. Đến lúc thi thì phao đút kín người. Về nhà bố mẹ hỏi thì hồn nhiên trả lời..
- Con copy nhanh lắm....
Cuối cùng được 0,5. Mình chẳng biết những người ấy đi học để làm gì. Nếu không học được thì tốt nhất nghỉ ngay rồi đi học nghề. Đây thì cứ đi học bừa học bãi. Tiền đóng gạo góp cuối cùng là đổ xuống sông xuống biển hết. Đứa thì Bố mẹ lại phải cày cuốc nuôi thêm một hai năm thi đại học... Đứa khác khôn hơn thì đi làm ngoài nhưng làm đến đâu tiêu đến đó... Vẫn ăn bám bố mẹ... Nói chung là vô bổ thôi...
Trở lại câu chuyện...
Vào lớp ngồi một lúc thì cô giáo trẻ ra... Nghe nói ở đây hay tôi mới đi học... Nhỏ học sinh mới thì ngồi bàn gần cuối với đứa bạn. Tôi cũng không quan tâm lắm... Cứ lo việc của mình đã...
Ngày thứ hai và cả tuần đó tôi cũng vậy... Chị đã giao kèo một tuần nếu tôi có được điểm 6 thôi thì chị sẽ mời đi xem phim... Đáng để thử lắm chứ... Gần hết một tuần cũng là lúc kiểm tra 15'... Môn toán... Mới học lại nên loay hoay mãi mới làm được... Cũng có ý định quay cóp nhưng thật sự tôi không muốn ăn gian với chị. Và sau một tuần học tôi cũng muốn thử xem sức của mình đến đâu... Nhận được bài với số điểm 5 tròn chĩnh làm tôi tụt hứng. Vo tờ giấy ném vào ngăn bàn là tôi ngủ luôn. Vậy là tôi đã thua. Chán nản không muốn về nhà nên tôi chơi game, cafe rồi đi lượn lờ quanh cái bờ hồ đến gần tối... Đang nghĩ ngợi thì lại gặp nhỏ...
- Có duyên nha... - nhỏ cười... Nhỏ mặc áo ba lỗ cùng chiếc quần đùi ngắn làm tôn lên làn da trắng không tì vết của nhỏ... Đôi môi xinh mỗi khi cười là hiện rõ cái má núm... Giờ mới để ý ngực nhỏ to thật... Cái áo ba lỗ như muốn bung chỉ ra vậy...
- Dâm dê... Nhìn cái gì? - nhỏ thấy tôi nhìn vào ngực thì thoáng ngại xong quát luôn...
- To thì nhìn thôi... Ai bắt ăn nhiều nuôi nó... - tôi trở lại với cái tâm trạng buổi sáng... - mà hàng thật hay giả đấy?
- Giả cái đầu ông ấy...
- sờ thử cái - tôi vẫn tỉnh bơ trả lời...
- đồ râu xanh... Đéo thèm nói chuyện với ông nữa... - nhỏ bực mình quay đi...
- Tôi không có râu xanh... - tôi nói với theo...
Nhỏ đi khuất rồi tôi mới lên xe về nhà... Hình như chị đang xem tivi... Thở dài một cái. Dắt xe vào là tôi đi thẳng lên phòng. Nhưng đi được đến cầu thang thì chị hỏi
- hết một tuần rồi đấy...
- ... Em thua rồi... - Tôi quay lại nhìn chị...
- mấy điểm?
- 5
- .....
Chị im lặng... Tôi cũng đi lên phòng luôn... Thời gian sau đó thì tôi nhận ra nhỏ học sinh mới có vẻ thích tôi thì phải. Nhỏ xuống căn tin thì hỏi tôi có uống gì không để mua hộ. Tôi có từ chối thì lúc sau nhỏ vẫn mang lên một chai nước. Có hôm đang ngủ thì nhỏ áp chai nước lạnh vào má. Tức điên cả người mà nhìn cái mặt phụng phịu của nhỏ là tôi lại xuôi.... Trong trường thì ngoài cái thời gian ngủ thì thi thoảng tôi lại hay trốn tiết ra cái lan can đằng sau ngồi. Chỗ này kín nên hút thuốc chả bị ai làm phiền cả. Ấy vậy mà nhỏ vẫn tìm ra được. Thế là thi thoảng tôi lại có thêm cái đuôi lắm chuyện..
- hút thuốc ít thôi... - tiếng của nhỏ than phiền
- Không thích ngửi thì về lớp đi... Theo ra xong lại than thở...
Nhưng thi thoảng tôi vẫn nhờ nhỏ ra cổng trường mua hộ bao thuốc và chả bao giờ nhỏ từ chối. Tiền tôi vẫn trả mà...
Bằng cái cũng sắp hết nửa tháng 9. Chuẩn bị khai giảng và đón thêm lũ học sinh mới nghịch ngợm... Trường tôi dù nghịch ngợm nhưng phong trào văn nghệ thì đầu tư kinh khủng lắm... Nên cứ hết tiết thì lũ con trai con gái bu vào bàn tán này nọ. Nhỏ thấy tôi ngồi một mình thì cũng lôi đi theo. Nhưng ngồi một lúc thì cũng chán. Tranh thủ lúc sôi nổi nhất tôi bỏ ra ngoài. Leo lên cái lan can là tôi châm vọi điếu thuốc. Đang hút cái hơi thứ hai và tận hưởng cảm giác thì có ai đó dựt điếu thuốc khỏi miệng.... Định quay lại chửi hóa ra là nhỏ...
- làm cái gì thế? Đưa đây..
- Không - nhỏ gân cổ cãi
- Xùy... Xùy...
Biết không đòi được nên tôi châm điếu khác. Nhưng vừa rút bao thuốc thì nhỏ lại dựt mất...
- Con điên này... Trả đây....
- Không...
- hút điếu thuốc cũng bị phá... Mệt... - tôi nhăn nhỏ xong ngồi xuống tựa lưng vào lan can. Bất chợt tôi thì nhớ chị. Một sự sợ sệt sẽ mất chị nào đó trong tôi làm tôi cảm thấy buồn....
- Ê... - tiếng của nhỏ làm tôi giật mình
- Gì?
- giận tui à?
- Ờ...
- Xin lỗi...
- Thế trả bao thuốc đây...
- KHÔNG - nhỏ nói to
Thế đấy. Trong mắt tôi lúc ấy nhỏ như một con kì đà chuyên gia cản mũi vậy. Ngủ cũng phá. Hút thuốc cũng phá. Ngồi im học thì mới không phá. Mà tôi cũng chẳng thấy bực gì cả. Ở cạnh nhỏ làm tôi cảm thấy vơi bớt nỗi nhớ chị. Hay có thể nói nhỏ là người thay thế vậy...
Bằng cái nữa đã sang tháng 10... Tôi giờ tự nhiên lại thích đi học mới chết chứ. Nhỏ với tôi vẫn chả ai nói yêu với ai cả. Nhưng ai cũng biết tôi và nhỏ như là mặc định. À quên... Nhỏ cũng gọi tôi là anh rồi... Tôi có hỏi thì nhỏ trả lời đơn giản
- thích thế đấy!!
- Ừ.. Ừ..
Hôm nay sáng dậy đi học thì thấy người mệt nhừ. Đến lớp gục xuống ngủ thì nhỏ lại gọi dậy...
- Anh mệt quá....
- Đừng có lười... Á... Trán nóng quá... - nhỏ nhăn mặt sau khi sờ trán tôi - Cô ơi cho em đưa K lên phòng y tế...
- Sao thế? - tiếng cô giáo
- Sốt cô ạ...
- Ừm.... Đi đi...
Lên phòng y tế là tôi trèo lên giường nằm luôn. Muốn ngủ một giấc. Thấy nhỏ nhìn nhìn...
- Về lớp đi. Tí anh xuống...
- Ừm.... Mà hôm nay nhà anh có ai ở nhà không?
Nhỏ nhắc mới nhớ chị đi du lịch hai ngày nữa mới về...
- không... Sao thế?
- Thế trưa sang nhà em... Anh sốt cao đấy...
- Hâm à... Ngại lắm...
- nhà có mỗi mình em thôi...
- Thế à... Ngon rồi - Tôi cười đểu xong nhìn xuống ngực nhỏ...
- Ngon gì? Á... Đồ dâm dê... - nhỏ véo đau điếng....
- Đau... Đauu... Anh không dám...
- chừa nhé...
- Ừm... Ừm...
Trưa về sang nhà nhỏ. Một căn nhà hai tầng xinh xinh. Nhỏ mở cửa xong mà mải ngắm nên nhỏ phải gọi tôi mới ngớ người đi vào..
- Anh nằm đây đi... Đợi em nấu cơm xong uống thuốc....
- Ừm...
Ăn cơm xuống uống thuốc xong là nhỏ ngồi cạnh tôi. Tôi bắt đầu hỏi nhỏ về gia đình nhỏ. Hóa ra bố mẹ nhỏ đi buôn gỗ... Cái nghề nguy hiểm mà mất là mất trắng... Câu chuyện kết thúc cũng là lúc hai ánh mắt chạm vào nhau... Rồi cái gì đến cũng phải đến... Tôi không hiểu cảm xúc trong tôi nó như thế nào nữa... Phần tôi muốn dừng lại... Nhưng phần thì tôi muốn tiếp tục... Tôi không muốn lại một cuộc tình nữa tan vỡ khi tôi nhận ra tôi không thể quên chị... Nhưng nhỏ quá hấp dẫn... Bất ngờ nhỏ dừng lại... Thở nhẹ...
- Yêu anh...
- .....
Tôi không nói gì. Nhỏ quàng tay lên cổ tôi kéo xuống... Hôn tiếp... Tôi dần chìm đắm vào nụ hôn của nhỏ... Nhỏ biết hôn nên càng làm tôi hứng... Đôi tay tôi lại theo bản thân... Đẩy nhỏ nằm xuống cái ghế là tôi kéo áo nhỏ ra. Bộ ngực nhỏ bật ra khỏi cái áo nảy nhẹ... Nhỏ thoáng ngượng... Tôi cúi xuống hôn vào bộ ngực ấy... Rồi chuyển dần xuống phía dưới... Kéo cái quần nhỏ xuống là tôi hôn nhẹ vào cô bé... Nhỏ mềm người.... Thở nhanh... Rên mạnh... Chận khép kẹp nhẹ vào đầu tôi... Như không chịu được nữa. Nhỏ kéo tôi lên hôn mạnh... Đẩy tôi xuống... Từ từ cũng lùi dần xuống phía dưới... Tôi đón nhận cảm giác ấy... Đê mê... Lúc sau nhỏ ngồi lên tôi... Và chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu....
- Anh làm với bao nhiêu người rồi? - nhỏ quàng tay vào cổ tôi. Tinh nghịch hỏi...
- trên một người....
- hẳn nào... Ghê thế... Anh cứ liệu hồn đấy... Từ giờ anh là sở hữu của em rồi... - nhỏ véo mũi tôi xong lại cười...
- Anh là của anh. Chả của ai cả...
- Nói lại xem? - nhỏ trợn mắt nhìn...
- .... - Tôi im lặng cười. Nhỏ cũng cười...
Sau ngày hôm ấy. Tôi và nhỏ chính thức làm người yêu. Có lẽ với tôi nhỏ có gì đó đặc biệt lắm. Ở cạnh nhỏ làm tôi cảm thấy bình yên. Tôi không phải suy nghĩ về chị... Nhưng thật sự thì không phải như thế vì chuyện giờ mới bắt đầu....


 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#9
Thank you mình cũng là vô tình đọc và về thêm bớt chút để các bạn đọc lúc rảnh rỗi mọi người thấy hay rảnh mình sẽ post tiếp
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#15
Chapter : 04


Có rất nhiều lần... Khi gặp lại... tôi đã hỏi người ấy rằng
- Tôi bây giờ là gì trong mắt của em?
Nhưng đáp trả lại tôi là ánh mắt đượm buồn. đôi mắt ấy nó không cười như lần đầu tiên tôi gặp nữa. Có chút gì đó giận hờn. Có chút gì đó trách móc mà chẳng bao giờ những điều ấy nói ra thành lời... Con người khi nặng tình lạ lùng thật đấy....
........
Tôi đã là một cặp với nhỏ... Đi học hay chơi hay cả những lần đi sinh hoạt đoàn nhỏ cũng đều dắt tôi theo... Mà phải nói thêm... Trường tôi học cũng không xấu như mới kể đâu.. Dù một lớp ngót ngét vài ba mạng cá biệt thì đa số còn cũng không đến nỗi là phá phách. Cũng chỉ là cái tuổi nông nổi muốn thể hiện với đời rằng '' tôi lớn rồi đấy ''... Chứ gặp mấy anh áo xanh đeo quân hàm thì cũng đái ra quần... Xanh mắt mèo...
Số còn lại thì là do thi trường điểm trượt hoặc mới chuyển tới không kịp thi nên... Học tạm...
Chị tôi đi du lịch cũng đã về được một tuần... Tôi lại phải trốn tránh cái khuân mặt ấy... Nhưng thay vì phải lang thang thì giờ tôi đã có nhỏ... Trưa sang nhỏ ăn trực.
Tôi cũng đã vô tình được gặp bố mẹ nhỏ khi hai người đi về đột xuất.
Các bác thoải mái khi biết gia cảnh nhà tôi. Hmm... Phải nói thế nào nhỉ... Không thích nhưng cũng chẳng ghét... Mà tôi cũng chỉ cần có thế thôi... Mong chờ gì hơn nữa...
Cái lần đầu tiên được gặp bố mẹ nhỏ. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ. Ăn cơm mà cứ như gái mới về nhà chồng ấy. Rón ra rón rén làm bố nhỏ cứ cười. Ông còn trêu là
- ăn tự nhiên vào. Làm gì mà cứ như tôi sắp ăn thịt cậu vậy?
Mẹ nhỏ thì lại cười xong nói dăm ba câu chuyện về làm ăn... Tôi không hiểu và tôi cũng chẳng muốn hiểu nên cứ vừa ngó vừa ăn thôi... Trở về nhà hôm ấy thì nhỏ nhắn tin trêu mà muốn độn thổ cho hết nhục
- Chồng hôm nay biết sợ rồi à?
- ....
Thế đấy... Vợ với chả con thế đấy... Cứ hở hở ra là phải xoáy cho vài câu mới chịu được... Tôi nhắn lại...
- chả bù cho vợ nhà người ta...
Nhắn xong tôi mới biết là Thêm một lần ngu... Nhỏ giận luôn... Làm cả tuần sau đó tôi có tha thiết xin lỗi cũng vẫn giận...
Nhưng cứ ngỡ như tôi và nhỏ hòa hợp như vậy thì tôi sẽ quên được chị thì chị lại là người khơi dậy nó...
Hôm ấy tôi không ăn cơm nhà nhỏ vì phải về cho ông bố thấy mặt sau một chuyến công tác xa. Đang lơ mơ ngủ thì lại có một bàn tay vuốt ve mái tóc. Mở mắt ra thì là chị...
- Chị cứ tự tiện vào phòng em thế nhỉ?
- Đâu... Cửa mở nên mới vào mà... - chị hồn nhiên trả lời
- mở cái gì mà mở... Em khóa trái rồi... À... Chị lấy chìa khóa phòng em phải không? Trả ngay lại đây... Chẳng có chút gì gọi là riêng tư của thằng em này cả...
- Ai bảo vứt linh tinh... Mà trả rồi thì ai dọn cái đống bừa bộn này cho ông?
Chị nói cũng đúng. Tính tôi bừa bãi lắm. Quần áo tôi có bao giờ phải giặt đâu... Đồ đạc thì cứ ném hết chỗ này sang chỗ khác... Đang suy nghĩ thì chị giơ bài kiểm tra trong cái cặp huyền thoại ra...
- được 7 điểm rồi á?
- Ừm...
Tôi cũng quên nói. Ngoài việc hút thuốc trốn tiết thì từ ngày yêu nhỏ tôi có thêm một việc. Là học... Kết quả của việc nhỏ kèm thêm đấy... Tự hào phết...
- Thế thì phải có thưởng rồi - chị chống cằm suy nghĩ
- thưởng gì? Hết giao ước rồi còn gì - tôi nhíu mày nhìn chị
- Ai nói hết đâu nào? - Chị cười - chiều nay đi xem phim nhé? Chiều nay chị rảnh...
- ....
Tôi ngạc nhiên lắm. Trong tôi giờ cảm xúc lẫn lộn... Những gì từ ngày đầu tiên tôi có với chị nó lại ùa về.... Tôi có sai không? Nghịch lý thật...
- Ừm... Cũng được... Em cũng không phải đi học...
- mặc quần áo nhanh rồi đi thôi... - chị lại cười... Nụ cười ấy...
Thay quần áo xong thì xuống nhà chị xin phép cho hai đứa đi xem phim... Chị chọn một bộ phim tình cảm gì đó. Tôi chẳng nhớ nó như nào nữa... Vì xem được một phần ba thì tay tôi và chị đã đan vào nhau rồi... Còn Chị gục vào vai tôi ngủ ngon lành... Nếu ai không biết thì chắc chắn sẽ nói chị là người yêu của tôi... Chị teen mà...
Tôi lúc ấy chỉ biết là đang rất hồi hộp. Tim thì muốn đập nát cái lồng ngực để nhảy ra ngoài... Bất chợt tôi quay sang nhìn chị. Đúng lúc chị mở mắt. Hai ánh mắt chạm vào nhau... Một thoáng ngại ngùng... Tôi nhìn chị không chớp mắt... Và chẳng hiểu cái ma lực nào xui khiến tôi cúi xuống để hôn chị... Nhưng gần đến nơi thì chị quay mặt để tránh làm môi tôi chạm vào má chị... Tôi giật mình quay đầu lại dán mắt vào màn chiếu... Tim đập nhanh... Chị cũng ngồi thẳng dậy... Rút tay khỏi bàn tay tôi... Bộ phim kết thúc là chị đi ra ngoài trước... Tôi để chị đi xong thì nhanh chóng ra ngoài đi thằng vào phòng vệ sinh nam... Xả thật nhiều nước và vỗ vào mặt... Tôi đã làm gì thế này... Sau này làm sao tôi có thể nhìn mặt chị nữa... Sai rồi... Sai thật rồi... Tôi chỉ biết nghĩ vậy và rồi có tin nhắn của chị...
- chị về trước nhé...
Vậy là hết. Chị đã nhận ra tôi nghĩ gì... Một thằng em nghịch ngợm ngu dốt đi yêu chính chị gái của mình... Nghịch lý... Quá nghịch lý...
Cả hai tuần sau đó tôi chẳng gặp chị... Tôi trốn... Chỉ đến 9 rưỡi tối tôi mới về nhà. Vì lúc ấy chị mới ngủ...
Tôi và nhỏ vẫn bình thường... hình như nhỏ biết tôi đang có gì giấu diếm nên cứ hỏi cho bằng được. Nhiều khi bực quá tôi lại quát
- Em không hiểu hay cố tình không hiểu thế. Anh bình thường... Rất bình thường là đằng khác...
Nhưng thấy mặt nhỏ tội tội là tôi lại hạ giọng xin lỗi... Nhỏ thấy tôi xin lỗi thì khóc... Tôi kéo nhỏ lại ôm thì nhỏ đẩy ra...
- không cần... Cút đi...
- Chồng xin lỗi mà... Chồng sai rồi...
Kéo lại lần thứ ba thì nhỏ mới chịu... Lau nước mắt cho nhỏ xong thì cũng là lúc cả hai chìm dần vào nụ hôn... Và chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu....
- ghét chồng lắm...
- ....
- lần sau đừng mắng thế... Vợ sợ...
- Ừm... Chồng xin lỗi... Không thế nữa đâu...
Ôm nhỏ vào lòng rồi cả hai đứa chìm vào giấc ngủ...
Trở về nhà khi kim giờ nhúc nhích sang số 11... Tôi đi thẳng lên phòng... Tắm một cái cho con người dễ ngủ... Nhưng vừa lau xong cái đầu thì mất điện... Tôi ngồi im một lúc cho đôi mắt quen với bóng tối... Rồi khi Đang sờ cái điện thoại để bật đèn pin thì có bóng người thấp thoáng ngoài cửa... Đầu tiên tôi cứ nghĩ là ma nhưng tìm thấy cái điện thoại hóa ra là chị. Đang ôm cái gối... Mắt ướt ướt... Tôi quên là chị sợ bóng tối... Còn chị thấy tôi bật đèn điện thoại lên thì trèo lên giường tôi ôm gối nằm im re... Tôi lại bắt đầu hồi hộp... Không như những ngày còn bé. Hôm nào mất điện là chị sang ôm tôi ngủ ngon lành...
Tôi định đứng dậy thì chị kéo tay lại... Không nói gì... Chắc chị sợ nên tôi đành phải ngồi ở đấy... Được một lúc khi cơn buồn ngủ kéo đến... Đang gật gù thì có bàn tay kéo tay tôi dật dật. Ý bảo nằm xuống... Tôi buồn ngủ nên cũng nằm xuống theo... Chị thì vẫn như cái thói quen thời thơ ấu kéo cánh tay tôi ra và rúc vào ôm tôi chặt cứng.... Vậy là tôi lại tỉnh vì cái mùi thơm nhè nhẹ của chị.... Một lúc sau thì có điện... Chị đã chìm vào giấc ngủ... Tôi với cái điều khiển điều hòa bật lên rồi rút nhẹ cánh tay đi ra đóng cửa với cái ý định ra ngoài thì có tiếng chị...
- Đi đâu thế? Lại đây ngủ đi...
Tôi không biết là mình đang nghĩ đúng hay sai nhưng những gì đang tưởng tượng ra thì hoàn toàn không trong sáng một chút nào..
- chị sợ... - tiếng của chị
- Ừm...
Có lẽ là chị sợ thật... Tôi quay lại tắt bóng điện rồi trở là giường. Chị vẫn vậy. Kéo tay tôi ra gối đầu ngủ như cũ... Tôi nằm đó suy nghĩ và cứ suy nghĩ thôi... Mọi thứ mênh mang từ lúc gia đình tôi vẫn còn hạnh phúc... Tôi và chị vẫn chưa biết đến yêu đương. Chị vẫn thường trêu chọc tôi đến phát khóc. Và lẽ dĩ nhiên là mẹ lại mắng chị... Hmm... Ấy vậy mà chị tôi lại sợ bóng tối... Ngày ấy nhà chưa xây... Vẫn còn cái nhà kho tách biệt với căn nhà gỗ nhỏ của gia đình tôi... Có lần bố mẹ đưa tôi về ngoại chơi. chị ở nhà một mình. Chị vẫn hay vào đó chơi nhưng rồi cái cửa bị kẹt. Chẳng ai để ý cả. Hôm đó vì bận việc nên bố mẹ tôi về muộn. Để tôi ở ngoại. Khi về nhà không thấy chị đâu... Gọi mãi chị mới thưa trong cái nhà kho ấy.... Mẹ vẫn hay kể về cái lần tìm thấy chị... Chị run cầm cập... Đôi mắt dại đi... Mà hồi đó ngô nghê đâu có biết mức độ nghiêm trọng của việc ấy như thế nào....
Đang miên man suy nghĩ thì có một nụ hôn nhẹ vào má... Tôi đứng hình... Không gian phòng tối om mà tĩnh lặng đến cái mức tôi nghe rõ tiếng tim của mình đập...



To be continued...........
 

lặng lẽ

Mem lão thành
Thành viên BQT
MOD
Công Thần VNanchoi
#17
View attachment 597
Chapter :05

Tôi biết là chị đang nghe rõ tiếng tim tôi đang đập... Chị biết tôi đang thức... Im lặng... Không gian im lặng mà con người cũng im lặng... Tôi chợt nghĩ đến khuôn mặt của chị... Rồi cái sức hút ma mị ấy lại xui khiến tôi một lần nữa muốn đi quá giới hạn. Tôi xoay người lại... Cảm nhận rõ ràng cái hơi thở thơm tho ấy nhanh dần đang gối lên cánh tay... Tay trái tôi cố xác định khuân mặt... Chạm được vào chiếc cằm. Tôi hơi đẩy nó lên... Không có sự kháng cự... Tôi cúi xuống dần... Đến khi cái hơi thở ấy phả nhẹ vào mặt tôi thì cũng là lúc môi tôi chạm vào môi chị... Chị đáp lại hờ hững... Tôi cảm thấy Có chút gì đó ngỡ ngàng... Chút gì đó run sợ ... Nhưng tôi cũng cảm thấy chút gì đó trong tôi thỏa mãn... Lúc đó cánh tay tôi lại như bản năng. Nó chẳng biết nghe lời là gì nữa và ngay cả bản thân tôi cũng chìm vào nụ hôn ấy... Tôi Thò tay vào trong cái áo chị... Chị thở gấp... Đáp lại nhiệt tình hơn... Mọi thứ lại theo cái lẽ tự nhiên... Cái áo chị đã được cởi ra... Tôi dừng nụ hôn cúi thấp xuống hôn vào ngực chị... Cảm giác nồng nàn... Chị ưỡn ngực lên mỗi lần tôi mút nhẹ... Tay ôm hờ lấy đầu tôi...
Như không thể chờ đợi hơn nữa... Cái bản năng thằng đàn ông trong tôi thức dậy... Nó như ngấu nghiến cái ham muốn tầm thường ấy... Cái quần của chị kéo xuống cũng là lúc cả hai im lặng chờ đợi... Hai tay của chị nắm chặt tay tôi... Tôi giật mình... Tôi đang làm gì vậy? Đúng đây là thứ mà tôi mong chờ từ lúc bắt đầu nhận ra cái tình cảm nghịch lý ấy... Nhưng thế này thì là tôi đang lợi dụng lúc chị yếu đuối... Ai có thể làm được còn riêng tôi thì không...
Tôi nhắm mắt... Hít một hơi dài...
- Em... Em xin lỗi....
Có lẽ chị ngỡ ngàng... Nhưng tôi không muốn thấy... Vơ vội cái quần đùi. tôi đi xuống giường và ra ngoài luôn... Tôi lên sân thượng qua cái thang tự làm... Nhà tôi đổ mái mà chưa có thời gian xây lên tầng 3 nên cái sân thượng này là nơi hút thuốc của tôi từ cái hồi mới tập tọe phì phò...
Ngày hôm sau tôi lại phải trốn tránh. Tôi cứ miệt mài với nhỏ để quên những gì về chị... Nhưng tình cảm là một thứ gì đó thật khó lý giải... Tôi càng cố quên bao nhiêu thì tôi lại càng nhớ bấy nhiêu... Nhiều khi tôi còn tưởng tượng nhỏ là chị...
Tình hình cái trường học của tôi đang có phong trào 20/10. Mấy ông thần bàn bạc kĩ lắm. Trang trí lớp các kiểu. Tôi thì ngoài việc ăn chơi và ngủ ra thì cũng bị lôi vào mấy chuyện này... Mấy thằng biết tôi không thích mà vẫn giữ bằng được.. Suy cho cùng thì vẫn tốt... Không phải gặp chị... Nhưng người tính không bằng trời tính... Đang làm thì có điện thoại của chị... Đắn đo một lúc tôi mới dám nghe...
- alo..
- Về nhà ngay đi... Chị sợ quá... - giọng chị hốt hoảng
Nghe vậy tôi cũng rối theo... Chị thì bắt đầu khóc..
- Sao thế? Em về ngay đây...
- Về ngay đi.. Hu hu...
Chẳng nghĩ nhiều tôi dập máy chạy về nhà bỏ lại lũ bạn đang oai oái đằng sau lưng...
Về đến nhà thì đứng ngay trước cửa là hai thằng mặt giặc gầy gò nào đó đang ngó ngó... Chẳng nghĩ nhiều tôi vơ khúc gỗ lao vào đập 2 thằng đó ngã dúi dụi. Hai thằng mặt giặc bị bất ngờ nên chạy mất... Tôi chắc là lại liên quan tới ông bố rồi... Chính vì cái công việc ông đang làm mà mẹ tôi không chịu được nên đã bỏ đi... Tôi lấy điện thoại gọi cho chị thì chị mới ra mở cửa. Vừa thấy tôi là chị kéo vào trong khóa trái rồi ôm chặt... Sụt sịt...
- Không sao nữa rồi... Nín đi... - Tôi dỗ dành
Tôi nhớ hồi bé bị chị trêu chọc tới lúc phát khóc thì mới thôi... Mà tôi lại là con út nên được chiều lắm. Cái gì cũng lấy nước mắt ra để giải quyết... Vậy mà đi chơi với lũ trẻ cùng xóm thì nào có được... Càng khóc chúng nó càng trêu... Chị thấy tôi vậy thì ra nạt lũ trẻ rồi kéo tay tôi đi về...
- Đi ăn kem đi... - Trên đường về chị bất chợt nghĩ ra cái ý tưởng ấy...
- dạ... - gì chứ ăn kem là nghề rồi..
Chị mạnh mẽ là thế. mà cái hồi mới xây nhà xong. Trong lúc đang chơi đùa. Tôi vô tình đóng cái cửa phòng lại. Trời tối. Chẳng thấy chị nói gì cả. Lúc mở cửa cũng là lúc tôi thấy chị ngồi bó gối khóc thút thít... Khi ấy tôi mới hiểu rằng chị tôi sợ không gian kín và bóng tối đến thế nào... Vậy nên tôi đã tự hứa với bản thân sẽ luôn là điểm tựa cho chị...
Trở lại với câu chuyện của tôi.
Tôi bật cười vì nhớ đến cái lời hứa ấy... Chị thấy tôi cười thì cũng bớt khóc. Gỡ tay chị ra xong tôi kéo chị ra ghế ngồi... Chị lẽo đẽo theo sau...
- Chị có làm sao không?
- .... Lắc đầu...
- chắc tối nay không nên ra ngoài rồi... -Tôi tự nhủ... Xong lấy cái máy gọi cho ông bố... Ông có vẻ hơi hoảng... Tôi bảo không sao rồi thì ông nói ông sẽ giải quyết...
Vậy đấy. Mỗi cây mỗi hoa. Mỗi nhà mỗi cảnh... Cuộc sống có mấy ai được quyền lựa chọn nghề nghiệp... Không phải con ông cháu cha thì Cứ có thực mới vực được đạo thôi... Gian nan vất vả mới tôi luyện nên những con người cứng cỏi...
Thực ra tôi cũng quen với cái cảnh này rồi. Đầu tiên thì tôi còn sợ sệt chứ giờ chỉ trừ khi nó vác súng hay hàng nóng theo thì tôi mới chạy... Tôi cũng nhiều lần trách móc ông bố thậm chí là đã cãi nhau một trận to... Nhưng rồi tôi hiểu... Cũng chỉ để nuôi nấng tôi và chị thôi... Chỉ Tội cho chị... mãi vẫn chả quen...
Chị thì từ lúc nãy tới giờ vẫn nhìn tôi chăm chú... Điều ấy bắt đầu làm tôi ngại... - chị ngồi đây chờ em đi vệ sinh cái nhé...
- lắc đầu...
- một tí thôi...
- Không... - chị nói nhỏ..
- vậy thôi...
Tôi với cái điều khiển bật ti vi... Chị cũng xem... Được một lúc thì cái bụng tôi réo...
- chị đói không?
- có...
- Em đi nấu nhé.. Ngồi đây...
- để chị nấu cho... - chị lắc đầu... Nói nhỏ...
- Ừm...
Nói vậy thôi chứ tôi cũng vào bếp phụ chị mà. Như lúc nhỏ tôi vẫn thường làm vậy...
Bữa cơm tối muộn diễn ra nhanh chóng.... Tôi lại vừa ăn vừa ngắm chị... Chị thì vẫn hồn nhiên ăn...
- mai có đi học không? - đang ngắm thì bị chị hỏi nên giật mình
- À.. À.. Có chứ...
- học hành chăm vào. Thi đại học cho tốt rồi kiếm một cô ny xinh xinh
- ui dời. Em không thích đâu. Xinh xong lại phải lo giữ phát mệt với lại nó mà không biết nấu cơm thì chả quá tội
- Tiêu chuẩn gớm nhỉ?
- Cũng bình thường thôi... Mà cứ như chị là được... - câu nói của tôi ngập ngừng làm mặt chị đỏ nhẹ... Chị lại cúi xuống ăn tiếp... Tôi lại ngắm chị. Dường như chưa bao giờ tôi cảm thấy nhàm chán cả. Chị thấy tôi nhìn thì càng ngại..
- ăn đi rồi học bài đi... Nhìn gì mà ghê thế?
- vầng...
Ăn cơm xong tôi cùng chị thu dọn. Đang rửa bát thì tay tôi chạm vào tay chị... Tôi im lặng nhìn chị... Nắm lấy cái tay ấy... Chị cũng im lặng nhìn... Tắt cái vòi nước đang chảy tôi quệt nhanh cái tay vào quần rồi đưa lên vén mái tóc của chị... Chị vẫn im lặng... Chẳng có gì phản kháng... Tôi tiến sát lại... Vòng tay qua cái eo kéo lại... Chị nhắm mắt chờ đợi... Rồi điều gì đến cũng phải đến... Khi hai chiếc môi chạm vào nhau thì cũng là lúc đôi tay chị quàng vào cổ tôi như một sự đồng ý... Nụ hôn bắt đầu vội vàng hơn... Tôi đẩy chị ra bàn ăn... Tôi cúi xuống hôn vào cổ chị... Chị thở nhanh hơn... Tôi rời khỏi chị... Thò tay bế chị lên phòng... Đặt nhẹ chị lên giường... Tôi nhanh chóng cởi từng chiếc cúc một... Nhưng tôi càng cuống lại càng khó cởi... Chị hiểu nên kéo tay tôi xuống cởi cùng... Tôi cũng kéo nhanh cái áo của chị ra... Chị không mặc đồ lót... Đẩy chị xuống giường... Nụ hôn lại bắt đầu gấp gáp... Tôi như không còn là chính mình nữa... Tôi không muốn phải suy nghĩ về mọi thứ nữa... Tôi yêu chị... Vậy là đủ... Điều cuối cùng tôi nghe được từ chị là...
- Còn....
Rồi hành trình ấy bắt đầu... Tôi thấy chị khóc nhỏ thì mới giật mình dừng lại một chút...
- Em làm chị đau à?
- Ừm... Còn... - chị nói nhỏ...
Tôi gần như không vào tai nữa... Nhìn mặt chị mà bao nhiêu sự ham muốn đều biến mất... Định lại thì chị kéo cổ xuống hôn tiếp... Thì thầm
- Không sao đâu...
 
Top Bottom