Nghề Con Đĩ

Status
Không mở trả lời sau này.

Hai Mặt

New Member
#1
Đĩ chó..
Đồ đĩ điếm…
Đĩ đứng đường..


Người ta vẫn thường hay dành cho nhau những lời như thế mỗi khi cảm thấy khinh bỉ hay muốn miệt thị một ai.

“Đĩ”

Vốn dĩ không phải là một cái tên gọi dễ nghe hay đáng tự hào. Gia đình nào mà có một “con đĩ” là thôi rồi, mang xấu với cả họ tổ tiên, ra đường chả dám ngước nhìn thiên hạ. Ấy vậy mà vẫn có khối người chọn làm “con đĩ”. Nghe có vẻ vô lí, nhưng suy xét cho kĩ càng thì lại thấy nó lí sự vô cùng!

Chuyện là, hồi đó mới lên Sài Gòn, cũng ham hố đi làm thêm cho có cái gọi là sinh viên biết tự chủ tài chính. Hồi đó còn nông nổi, còn ham vui, còn ảo tưởng mình trai tráng khỏe mạnh. À nay vẫn còn là trai, chỉ có điều trai hơi yếu thôi. Đại loại có nghĩa là hồi sinh viên năm nhất chịu cày ghê lắm. Xin được một chân phục vụ ở cái quán nước nho nhỏ gần hồ Con Rùa. Nhà thì tận ngoài Ung Văn Khiêm, Bình Thạnh. Mỗi ngày đạp xe đạp đi làm mấy cây số. Cũng bởi cái chuyện sinh viên vừa học vừa làm nên đâu có mà dư giả nhiều thời gian. Sáng đi học, chiều cũng học, rãnh được mỗi buổi tối, thế là nhận ca làm tối.

Quán bán tới mười một giờ khuya mới đóng cửa, dọn dẹp, lau chùi các thứ xong cũng mất hơn nửa tiếng, dắt xe ra đạp về nhà cũng tầm mười hai giờ kém. Sài Gòn xuống đèn bớt ồn ào, tào lao. Chỉ có trăng vằng vặc, đèn đường loe hoe, (diễn đàn vnanchoi.com)xe cộ vài dòng qua lại, mấy bóng người xóm chợ lao xao, thưa thớt… Đạp xe qua một đoạn vắng, thấy vài nhỏ gái, trông tuổi chắc cũng ngót hơn hai mươi lăm, mặt phấn son dữ lắm, quần áo mặc hơi kì kì (hồi đó còn nhà quê, chân còn phèn chưa rửa nên hơi khó ở), đâm ra dòm thấy ngứa mắt kinh khủng. Chả biết thần thánh nào nhập, người ta cũng chả đụng chạm chọc khóe gì mình, vậy mà chạy ngang quăng luôn một câu: “Đồ đĩ!”
Về tới nhà suy nghĩ lại, thấy mình liều, nhỡ lúc đó nó mà chụp được, nó đập guốc vô mặt có nước mà máu mũ tè le, nhập viện mấy ngày chứ chả chơi.

Sống cũng được mấy năm ở Sài Gòn, chuyển chỗ ở cũng mấy lần, những con đường đi qua cũng nhiều hơn. Và dĩ nhiên, gặp mấy “con đĩ” cũng nhiều hơn. Nhưng những lần sau đó, chỉ chạy ngang, thỉnh thoảng tò mò thì liếc dòm một cái rồi thôi, không buông cái câu mất dạy như xưa và cũng không quan tâm gì nhiều. Kiểu thấy nhiều quá rồi giờ đâm ra nó bình thường hết sức tả.

Có lần, đi chơi về khuya, đến đoạn cầu Thị Nghè, xe hết xăng tắt máy nằm lì một đống, thế là đành chịu dẫn bộ. Đi ngang qua cầu gặp một nhóm cũng ba nhỏ gái hơi già, đang đứng đợi khách. Cũng không có gì lạ, điểm này vốn nổi tiếng với tình trạng mại dâm không bao giờ dẹp được. Tức thì ngay trước mắt có hai gã đàn ông, tuổi tầm ngoài bốn mươi, tấp xe vô lề. Và cũng chỉ vì dắt xe lửng thửng đi ngang, dù đã cố tình né ra hơi xa nhưng vẫn nghe được loáng thoáng

Bốn trăm, hai tiếng, đi không em! Thêm ba trăm nữa đi, hai người lận mà!Con đĩ, mày gái già qua thời mà làm giá !

Nhỏ kia đắn đo một hồi, rồi cũng leo lên xe.Con nhỏ chịu đi giá bèo như giẻ rách, phục vụ cả hai thằng cha nhìn là biết dạng SM, không dám suy nghĩ thêm chứ cũng đủ biết, tối đó con nhỏ chắc tả tơi. Lúc đó chỉ tự hỏi, sao con nhỏ nó dại và ham quá.

Sau này đi làm, tiếp xúc cũng được nhiều loại người hơn, từ đó mà cũng được nghe kể không ít chuyện thiên hạ thế gian. Đời cũng đưa đẩy cho tận mắt chứng kiến một vài trường hợp thật, mới ngộ ra: thiệt sự thì có nhiều người, thời thế buộc người ta phải làm đĩ, nhưng cũng không ít kẻ tự nguyện làm đĩ.

Không bàn tới cái lí do biện bạch cho việc ai đó làm đĩ chi cho mệt. Chỉ biết, họ coi đó là cái thứ duy nhất giúp họ kiếm ra tiền, không làm thì đói, vậy thôi. Ở cái đất Sài Gòn này, không có tiền coi như chết. Và những “con đĩ” cũng vậy, không làm nghề thì ai cho nó được sống!

  • Người ta có quyền làm bác sĩ, với lí do vô nhân văn là cứu chữa cho những người không may mắn bị bệnh, hay thực dụng một tí là tiền, rất nhiều tiền.!
  • Người ta có thể chọn làm giáo viên, giảng viên với cái niềm tin mãnh liệt rằng đây là cái nghề cao quý và được cả xã hội tôn trọng!
  • Người ta có thể chọn làm chú công an, chú cảnh sát bảo vệ chân lí, bảo vệ cuộc sống bình yên cho mọi người. Thật tuyệt vời và phi thường!
Vậy thì người ta cũng có thể chọn làm “con đĩ”. Chỉ để phục vụ nhu cầu vô cùng sung sướng cho những người muốn tìm sung sướng. Vốn dĩ người ta hay bảo nhau rằng sống là để tận hưởng, là để đi tìm bến bờ hạnh phúc gì gì đó, thì dĩ nhiên cái bến hạnh phúc ven đường với giá vài trăm nghìn là thứ mà không phải ai cũng cưỡng cầu lạiđược. Có người mua thì sinh ra kẻ bán. Không hợp đồng, không hóa đơn, cứ tiền trao cháo múc, qua cuộc mây mưa thì ai về nhà nấy, buông-đôi-tay-nhau-ra, không ràng buộc, không trách nhiệm, vậy cớ gì người ta không tận hưởng nó.

Bởi vậy đừng chửi “con đĩ”, tụi “con đĩ” cũng lao động như bao người khác thôi. Tụi nó cũng bán sức, nhiều khi sức lực bỏ ra và rủi ro đi kèm còn nhiều hơn những công việc lao động chân tay khác nữa. Tụi nó không giết người rồi quăng mất xác. Tụi nó không bảo mình thanh cao này nọ. (điẽn đàn Vnanchoi.com)Tụi nó không chặn đường cướp của dân giữa ban mặt ban ngày. Tụi nó dùng chính sức lực bỏ ra để kiếm tiền, thì tại sao phủ nhận cái nghề của tụi nó.Đừng bảo, cái nghề đó mạt hạ. Nghề nào cũng mạt hạ nếu làm bằng một cái tâm mạt hạ. Làm “con đĩ” cũng có thể thanh cao nếu tụi nó sống thanh cao sau khi mặc vô lại cái quần.

Không phải ai sinh ra muốn làm đĩ là đều làm được, cũng không ai lựa chọn được số phận cho mình. Đời bắt nó làm đĩ thì nó phải làm đĩ. Đời cho nó cái khiếu làm tình thì nó phải làm đĩ. Đời bắt nó rên la cho người ta thỏa mãn thì nó phải làm đĩ… Dù nó có không muốn thì nó vẫn phải làm đĩ, đâu có trốn tránh được sự đời.

  • Tụi làm đĩ đâu có trách bác sĩ tại sao không sáng chế ra thuốc để bảo vệ tụi nó khỏi HIV, khỏi AIDS.
  • Tụi làm đĩ cũng không có trách thầy cô giáo tại sao lại dạy học sinh kì thị cái nghề “con đĩ” và nhồi vào đầu học sinh cái suy nghĩ miệt thị nghề “con đĩ”.
  • Tụi làm đĩ càng không oán hận các chú công an tại sao không xuất hiện kịp thời để bảo vệ tụi nó khi tụi nó bị khách bạo hành.
Vậy tại sao, tất cả những con người kia lại nhìn tụi nó bằng cái ánh mắt khinh bỉ, còn thua cả một con chó. Người ta có thể truy đánh những tên trộm chó, vậy tại sao không làm như vậy mới những kẻ bạo hành con người?Đức phát triển hơn Việt Nam rất nhiều, và mại dâm là một trong những nghề được hợp pháp hóa tại Đức. Đâu phải bà Merkel không biết đó là một cái nghề nguy hại cho xã hội. Nhưng, vấn đề ở chỗ, Đức chấp nhận mại dâm như chấp nhận một cái nghề, và chính vì coi nó là cái nghề nên cũng có quy định, có thuế, có luật pháp bảo hộ. Và cái nghề nguy hại ấy được điều phối, được quản lí nghiêm ngặt để nó trở nên vô hại.


 

Chủ đề tương tự

Hai Mặt

New Member
#2
Đừng lấy lí do văn hóa phương Tây khác xa dân tộc Việt. Nhìn sang Nhật bản kìa, cái chuyện nữ diễn viên JAV có bằng Tiến sĩ cũng chẳng có gì phải bất ngờ. Tại sao phim JAV Nhật lại nổi tiếng và được phép lưu hành rộng trên Thế giới như thế. Đơn giản, vì Nhật cũng coi nghề “con đĩ” là một cái nghề hợp pháp, và khi cái nghề đó được tôn trọng và đầu tư chỉnh chu thì cái nghề đó sinh ra tiền.

Nói nhiều như thế không có nghĩa là chúng ta hi vọng một ngày Việt Nam sẽ có nghề “con đĩ” phát triển như Nhật, hay Đức. Bởi suy cho cùng, đất nước này còn nhiều thứ khác để khai thác, phát triển. Người ta thiếu tài nguyên thì người ta bù lại bằng những “tài nguyên” khác. Mình đâu có thiếu nên thiết nghĩ cũng chưa cần phải như người ta.

Nhưng đã là người với nhau thì suy cho cùng, nên tôn trọng và bớt miệt thị nhau một chút. Chắc gì mình không làm đĩ mà phẩm giá hơn được một con đĩ chân chính. Nó có thể là một con đĩ rên rỉ trên giường, làm thứ đồ chơi sung sướng cho những cuộc mây mưa giữa đêm. Nhưng không ít con đĩ ý thức được việc dùng bao cao su khi làm tình, để bảo vệ nó cũng như bảo vệ khách của nó.

  • Nó là một con đĩ đàng hoàng đấy chứ! Sáng hôm sau nó lại đi chợ, mua đồ về nấu một bữa cơm đạm bạc.
  • Nó biết cho tiền kẻ ăn mày bên góc đường chứ không vô cảm như những kẻ xung quanh.
  • Nó mơ ước có được một mái ấm gia đình, nơi an yên cùng nụ cười con trẻ.
  • Nó biết gào khóc mỗi khi tủi hổ hay suy nghĩ về phận đời của nó.
  • Nó im lặng đạp lên trên miệng đời để mà sống, không chửi rủa lại ai mỗi khi người ta gọi nó là “đồ đĩ điếm”. Như vậy, nó có đáng để được gọi là một-con-đĩ-chân-chính?
Không phủ nhận, có nhiều con đĩ sống rất sai. Nhưng cái sai thì ở đâu cũng có, ngành nghề hay lĩnh vực nào cũng có, đâu riêng gì mấy con đĩ.Đâu cũng là một cái nghề. “Con đĩ” cũng là một cái nghề!Ai cũng có một cái nghề để sống. Mình sống được thì cũng nên cho người ta sống, đừng chửi rủa đường sống của người khác.Vậy nên thay vì chửi rủa một ai đó bằng những câu chữ đĩ này đĩ nọ, có thể im lặng không chửi, bớt đi được một mối bất hòa, chứ đừng đụng tới tụi “con đĩ”. Tụi nó dữ lắm…

Kêu tụi nó đĩ, tụi nó lấy guôc đập vô mặt thì bảo sao đời không như mơ!!!





 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom