Yêu ‘’ Đĩ ‘’ Có Được Không ? P5

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#1
Chapter : 05













– Anh ! Em yêu anh. – Em cuộn tròn trong lòng Tuấn thủ thỉ

– Yêu anh á ? Nhưng mình chỉ mới gặp nhau có vài lần.

– Kệ, vài lần thì không được yêu à ? Em không quan tâm, thậm chí gặp nhau lần đầu cũng có thể yêu mà ?

– Nhưng thậm chí em còn chưa biết tên anh ? – Tuấn cười ôm chặt em vào lòng

– Ừ nhỉ ? – Em ngớ người, đúng là em chưa bao giờ hỏi tên nó. – Tên anh là gì? Mà kệ đi, giới trẻ bây giờ gọi là « cảm nắng » đó. – Em cười lém lỉnh

– Thôi ngủ đi, mai còn đi học- Tuấn với tay tắt đèn.

Trời đã gần sáng, những cơn gió nhẹ khẽ đung đưa tấm rèm cửa sổ, bên trong phòng có 2 con người vẫn đang thao thức. Tuấn không quen ngủ chung giường với người khác, vả lại nó còn đang suy nghĩ về ngày mai sẽ ra sao, nó và em. Còn em vẫn trằn trọc trong vòng tay Tuấn, thi thoảng khẽ cựa mình nhẹ như sợ làm Tuấn thức giấc.

– Sao em chưa ngủ ?- Tuấn hỏi

– Em vui quá, cuối cùng em cũng được ở bên người em yêu – Ôm chặt Tuấn, em thủ thỉ- Anh biết không, cả tháng qua em khổ sở vì anh, anh quá đáng chẳng gọi cho em gì cả thế mà còn nói mình sẽ gặp lại- Giọng em như hờn dỗi

– Anh xin lỗi, công việc nhiều quá anh quên mất với lại….với lại anh mất số điện thoại của em rồi

– Hứ…Số của em mà anh dám quên, em phải xử lý anh mới được- Em nhéo Tuấn đau điếng làm nó gần như tắt thở. Rồi em bật dậy, vớ lấy điện thoại của nó

– Em làm gì vậy ?

– Làm anh không thể quên số của em mà nói ngắn gọn là làm anh không thể quên em.

Em nháy mắt tinh nghịch, liệng cái điện thoại lên bàn, em cứ thế trần truồng không mảnh vải trên thân đi vào phòng tắm, ánh bình mình khẽ len lỏi qua khung cửa sổ chiếu lên thân hình thiếu nữ như một tuyệt tác của tạo hóa kia, cặp mông núng nẩy theo mỗi bước đi của em.

– Anh dậy đi, em đói rồi, nấu gì cho em ăn đi, cả đêm qua không được ăn gì mà lại còn bị đè ra làm thịt – Tiếng em vọng ra từ phòng tắm xen lẫn tiếng nước chảy

– Sao lại là anh ?

– Hứ…không là anh thì ai, anh biết không ở bên nước ngoài sau mỗi lần lên giường thì người đàn ông phải nấu bữa sáng và đem đến tận giường cho phụ nữ ăn đấy. – Em biện minh, lúc nào cũng vậy, trong đầu em có hàng ty tỷ lý do để phản bác Tuấn

– Nhưng mình đang ở Việt Nam mà

– Kệ, đâu cũng thế từ giờ anh phải tập làm quen đi

Tuấn lắc đầu ngao ngán, chẳng bao giờ có thể nói lại em, có ai từng bảo « Phụ nữ luôn đúng, nếu không đúng làm ơn đọc lại dòng đầu », chẳng phải vì người ta « sợ » vợ mà chỉ là « nể » vợ mà thôi.

Rẽ qua bếp, mở cửa tủ lạnh, cả tháng rồi bận bịu trên công ty nên Tuấn cũng không có thời gian đi siêu thị, trong tủ chỉ còn chút sữa và ít trái cây, Tuấn định làm cho em món trứng ốp và bánh mì nhưng xem ra phải đi mua trứng rồi. Lấy chiếc áo phông để mặc, xỏ đôi dép, vớ lấy chùm chìa khóa, Tuấn khẽ khàng mở cửa, để mặc tiếng em đang hò hét trong nhà tắm, thật may mắn cho ngành nghệ thuật khi em không tham gia, nếu không sẽ thành một thảm họa mất, nghĩ vậy Tuấn khẽ cười, khẽ huýt sáo theo một điệu nhạc quen thuộc.Tuấn gặp cô hàng xóm xinh đẹp ở thang máy, hình như cô ta vừa đi đâu cả đêm về

– Anh Tuấn đi đâu sớm thế ? – Cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng lên tiếng.

– À anh đi mua bánh mì

– Eo ôi, con trai gì mà đảm dữ, còn làm bữa sáng, sau này cô này lấy được anh chắc phúc đức nhiều lắm.

– Em cứ nói quá. – Tuấn đỏ mặt, bước vào thang máy.

Nghe mấy người trong tầng đồn Phan « tên cô hàng xóm » là gái bao, hay đi qua đêm đến sáng mới về nhà. Có người ác mồm còn nói Phan sẵn sàng ngủ với mọi loại người chỉ cần có tiền. Tuấn cũng chẳng quan tâm lắm, tính nó không hay soi mói đời tư của người khác, nhưng nghĩ cũng tội, dù là «gái » thì người ta vẫn là con người, « gái » cũng có năm bảy loại sao người ta cứ nghĩ làm « gái » thì là hèn là bẩn.Tuấn đi ra từ khu chợ nhỏ gần khu chung cư, 2 tay xách khệ nệ nào rau nào bánh mỳ, nào trứng, cà chua…nói chẳng phải khen chứ tài nấu ăn của Tuấn cũng vào loại có số có má, đi học xa nhà từ cấp 3 nên nếu không tự nấu thì có mà chết đói. Ngang qua công viên, vài nhóm người đang tập thể dục, chạy bộ, Tuấn lướt qua một ông cụ ngồi bên ghế đá, dáng ông khắc khổ, bên cạnh để 1 chiếc máy nhỏ khá cầu kì cùng tấm biển đề « Sửa Khóa », 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu Tuấn, nó quay lại để 2 bịch đồ sang 1 bên, ngồi xuống đối diện ông cụ, ông nhìn nó nở một nụ cười phúc hậu.

– Oa ! Thơm quá…- Em bước ra khỏi phòng tắm, những lọn tóc ướt sũng, cái mũi xinh xinh hít lấy hít để

– Có ai bảo em là nuôi em rất tốn nước không. Tắm gì mà cả tiếng đồng hồ. Em mà thế thì công ty nước sạch cảm ơn em lắm lắm.

– Anh này..quá đáng. Em phải tắm thật sạch để đỡ mất công người ta chê người yêu anh bẩn, em biết anh sẽ không muốn có 1 cô người yêu bẩn đâu..anh nhỉ- Em ôm Tuấn từ phía sau, giọng nũng nịu

– Ủa, ai nói em là người yêu của anh nhỉ, ai vậy, ai vậy

– Á à…này thì ai này- Em nhéo hông Tuấn

– Ui da..đau, toàn nghịch ngu thôi à, cắt vào tay bây giờ.

– Anh cho em ăn gì vậy ?- Em thò đầu qua tay Tuấn hỏi

– Cứt….- Tuấn thản nhiên trả lời

– Á à…cứt này…nhét cứt vào mồm anh nhé….- Em lại nhéo nó đau điếng, tay cầm mẩu bánh mì nhét thẳng vào mồm Tuấn.

7h sáng, Tuấn đưa em đến cổng trường để em kịp tiết học, đường xá lúc này bắt đầu đông đúc, xe cộ nườm nượp, người Hà Nội đã coi tắc đường là văn hóa, là cái gì đó rất riêng không thể thiếu của cái thủ đô nghìn năm văn hiến này rồi.

– Anh, chiều anh có đón em không? – Em hỏi

– Ơ, sao anh phải đón em? – Tuấn bơ

– Thế thì thôi- Mắt em cụp xuống

– Vậy nếu không có gì thì anh đi nhé?

– Vâng …- Giọng em nhỏ dần, mắt em gần như dưng dưng sắp khóc

Tuấn vẫn cố tình trêu em, nó biết em muốn nói gì nhưng lại cứ dồ ga như sắp phóng đi

– A..n….h…h – Em hét lên khi thấy nó chuẩn bị phóng đi làm Tuấn giật mình thiếu chút nữa đổ xe.

– Gì nữa đây, em làm gì mà hét lên, người ta nhìn kìa- Một vài đôi mắt dò xét nhìn về phía họ, Tuấn cười với mọi người ý nói không có gì đâu

– Chiều anh phải đón em? – Em ra lệnh

– Tại sao?

– Vì mình đang yêu nhau- Giọng em đanh thép

– Ơ, chỉ có em yêu anh thôi chứ anh có nói yêu em chưa?- Tuấn trêu

– Muốn chết không?- Em giơ nắm đấm lên dọa dẫm

– Em có chân mà sao không tự về đi còn bắt anh phải đón, đây với kí túc có vài bước chân

– Không, em không thích về kí túc

– Thế em muốn về đâu?- Tuấn biết thừa câu trả lời nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh để trêu ngươi em

– Về….về nhà anh- Em ngập ngừng, má ửng hồng

– Á à…gớm nhỉ…anh dễ thương chứ không dễ dãi đâu nhé, nhà anh có phải phòng trọ đâu mà về

– Anh…- 2 má em giờ không khác quả cà chua là mấy

– Thôi thôi, được rồi, em muốn về nhà anh thì cứ về, anh có cấm đâu

– Nhưng em không có chìa khóa.

– Thật không có không? – Tuấn nhắc- Thử tìm lại trong túi xem

Em hơi ngơ ngác nhưng chợt hiểu ra ý Tuấn, em vội vàng lục tung túi xách và phát hiện ra 1 chùm chiều khóa mới cứng vẫn còn mùi dầu, còn có cả móc chìa khóa hình chú gấu ôm hũ mật ong nữa. Thì ra hồi sáng khi đi mua đồ ăn, Tuấn đã đánh 1 chùm chìa khóa nhà mình cho em. Vậy là nó đã quyết định gắn bó với em, phải biết là khi 1 người con trai trao cho người con gái chùm chìa khóa nhà họ muốn người con gái đó với mình sẽ là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Đêm qua nó còn mải mê với những suy nghĩ có nên tiếp tục với một cô gái “ làng chơi” như em hay không, trí não bảo nó nên dừng lại nhưng con tim thì nói tiếng yêu, và đến gần sáng nó đã quyết định nghe theo con tim mách bảoCòn về phần em, mắt em như sáng lên khi thấy chùm chìa khóa nhà nó, em vui lắm vì thế có nghĩa là em cũng yêu nó, lại còn móc chìa hình gấu nữa, sến xẩm quá.

– Cái này cho em hả? – Em hỏi tay giơ giơ chùm chìa khóa trước mặt Tuấn

– Không cho em thì cho ai? Chê hả, chê thì trả đây- Tuấn định giật chùm chìa khóa nhưng em nhanh tay hơn

– Không…Anh đánh bao giờ sao em không biết- Mặt em vênh lênh, cái miệng chu ra nhìn dễ ghét

– Đánh lâu rồi, ở nhà anh có cả rổ, để dành thỉnh thoảng cho mấy cô gái dễ bị lừa như em.- Tuấn nói dối

– Á à…- Em định đấm Tuấn nhưng nó nghiêng người né được

– Thôi thôi…anh thua vào đi không muộn học, anh đi làm đây, chiều về sớm nấu cơm đàng hoàng đi nhé, hôm nay anh phải làm muộn một chút.

– Không…em đợi anh về để anh phải nấu

– Á à..đã thế không cho về nữa, trả chìa khóa đây

– Không.. chìa của ai, của ai, bây giờ không cho cũng cứ về, về ăn bám anh cho anh chết vì tức

Mặt em vênh lên nhìn ghét thế, rồi em đi vào trường không quên đặt lên má Tuấn 1 nụ hôn. Nhìn em tung tăng nhảy chân sáo vào lớp lòng Tuấn vui đến lạ. Rồi nó phóng đi cho kịp giờ làm mà không biết rằng tất cả những hành động thân mật của 2 đứa đều bị 1 người ngồi trong chiếc xe sang trọng đỗ ở bên kia đường quan sát hết.

– Ông chủ muốn tôi làm gì không?- Người tài xế ngồi phía trước hỏi

– Chưa cần, cứ từ từ đã, điều tra về người đó cho tôi, tôi muốn biết hết thông tin của người đó- Qua gương chiếu hậu, thấy rõ được dáng dấp của 1 ông chủ trong bộ vest đen sang trọng, mái tóc đã có những sợi bạc

– Dạ, tôi hiểu rồi – Người tài xế kính cẩn

– Đi thôi – Ông ra lệnh
 

Chủ đề tương tự

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#2
View attachment 2338
Chapter : 06

Một ngày làm việc vất vả của Tuấn lại bắt đầu, buổi sáng là cuộc đàm phán với đối tác nước ngoài về phương án cho dự án liên kết sắp tới, buổi chiều sẽ tham dự đợt phỏng vấn nhân viên cho công ty. Kể từ khi được giám đốc tin tưởng, mọi việc lớn nhỏ trong công ty dường như đều đến tay Tuấn, có cảm giác họ đang thử thách năng lực cũng như khả năng lãnh đạo của Tuấn vậy. Nhưng với Tuấn thì đó là một thử thách cực kỳ thú vị, những thách thức luôn đem lại cho con người ta cảm giác hứng thú lạ kì, nhất là với một người đang yêu. Có người từng nói tình yêu như đôi cánh làm tâm hồn con người ta bay bổng.


12h hơn, Tuấn đang ngập trong đống hồ sơ ứng viên mà chiều nay sẽ phỏng vấn, phải đọc qua 1 lượt, chọn ra những người xuất sắc nhất để đặt câu hỏi, Tuấn nhớ như in gần chục năm trước, lần Tuấn đi phỏng vấn vào công ty, sau khi qua các vòng kiểm tra năng lực, đến phần thương lượng về mức lương, sếp có hỏi Tuấn

– Lương khởi điểm của em sẽ là 500$, em có đồng ý không?

– Không. Em muốn gấp đôi như thế – Tuấn trả lời kiên quyết

– Vậy chúng tôi rất tiếc, có lẽ sẽ hẹn em vào một dịp khác, có thể một công ty khác sẽ đáp ứng được cho em- Sếp nhún vai

Tuấn không trả lời, tiến lại bàn phỏng vấn toan lấy lại tập hồ sơ của mình

– Em định làm gì thế? – Sếp hỏi

– Tôi lấy lại hồ sơ của mình và sẽ đi tìm một công ty có thể trả lương đúng với năng lực của tôi.- Ánh mắt tự tin, Tuấn nói rõ ràng, rành mạch từng câu từng chữ.

Thoáng một chút phân vân trên trán sếp, rồi ông mỉm cười gật đầu:

– Ok chúng tôi chấp nhận mức lương em yêu cầu.

Vậy là Tuấn được nhận vào làm, không phụ sự kì vọng của mọi người, Tuấn như cỗ máy không biết mệt mỏi, không ngừng phấn đấu, thoáng cái đã gần chục năm gắn bó với công ty, đến giờ Tuấn cũng không hiểu sao khi đó mình dám tự tin yêu cần một mức lương trên trời như vậy, và cũng không hiểu sao sếp lại nhận anh, có lẽ chính vì ánh mắt tự tin và phong thái đĩnh đạc của Tuấn làm sếp tin tưởng. Mải mê suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa phòng Tuấn hé mở, một cặp đùi trắng khẽ lách mình qua khe cửa, một mùi nước hoa hàng hiệu xộc vào phòng:

– Anh Tuấn, không đi ăn trưa à? – Giọng nữ điệu đà cất lên, cô gái trong bộ zip đen dành cho dân công sở mỉm cười, bộ váy bó sát càng làm tôn lên những đường cong gợi cảm

– À anh đang bận quá, phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chiều nay – Tuấn trả lời mà không cần nhìn xem đó là ai, riêng cái mùi nước hoa xực nức là đã đủ để Tuấn nhận ra

Đó là Phương, con gái cưng sếp tổng, cả nhà có mỗi mống con gái nên khỏi nói về độ chiều chuộng, không phụ lòng cha mẹ, Phương càng lớn càng xinh đẹp, như một hoa hậu chốn công sở này, 3 vòng phải gọi là siêu chuẩn, biết bao công tử nhà giàu xin “ xách dép” cho nàng mà nàng vẫn không chịu. Nghe đồn nàng kết Tuấn, thích cái vẻ thư sinh cũng như độ “ bơ” của Tuấn đối với nàng. Mọi người trong công ty còn bảo rằng chính Phương nằng nặc xin bố cho về phòng Tuấn làm việc chỉ để ngày ngày được “ngắm Tuấn”. Đấy, tình yêu nó vi diệu thế đấy, chả nói trước được điều gì.

– Em có mua cơm cho anh này, anh thích ăn thịt gà rang đúng không, em chọn cho anh này- Phương xòe hộp cơm ra trước mặt Tuấn, đôi môi xinh xinh mỉm cười

– Em chu đáo quá, để đó hộ anh tí nữa anh ăn sau. Cảm ơn em nhé.

– Không có gì ạ- Phương nhã nhặn ngồi xuống ghé đối diện Tuấn, chân nàng vắt chéo, để lộ phần da thịt gần cặp mông trăng trắng đầy kích thích- Chiều nay cho em tham gia buổi phỏng vấn được không? – Phương đề nghị

– Ok, nếu em có hứng thú, nhưng sợ là sẽ phải về muộn đấy.- Tuấn nhắc

– Không sao, nếu về muộn thì đã có anh đưa về mà, anh nhỉ – Phương nháy mắt

– Ồ, anh chỉ sợ con xe cà tàng của anh không xứng với tiểu thư thôi – Tuấn trêu

– Không sao đâu, đi được hết

Tiếng chuông điện thoại của Tuấn vang lên, “ Gấu bé” gọi, Tuấn ngẩn người vì cái tên lạ nhưng thoáng sau đã hiểu ra, cười thầm, hóa ra đó là cách em làm Tuấn không thể quên được số em. Đến chịu với em.

– Anh xin lỗi, anh có điện thoại, lát nữa mình nói chuyện sau nhé. – Tuấn nhắc Phương về sự hiện diện thừa thãi của nàng ở trong phòng.

Phương tự thấy mình quê, mặt xị ra, nàng ngúng nguẩy bước ra khỏi phòng, cặp mông nàng căng đét, chết tiệt, mông má thế kia mà được bóp thì, nàng đóng cửa đánh rầm. Tuấn chả quan tâm, nó nghe điện thoại, chưa kịp alô thì giọng em đã oang oang.

– Anh ơi! Trời nóng quá, em chẳng muốn ăn gì?

– Thế em đang ở đâu

– Em đang đi ăn kem với bạn, chiều còn có tiết học

– Thế mà kêu không muốn ăn gì

– Hì hì…- Em cười hòa- Ý em là em nhớ anh đấy, đồ ngốc kia.

– Nhớ anh với ăn kem có điểm gì giống nhau đâu?- Tuấn thắc mắc

– Anh chẳng biết gì hết ý. Không nói với anh nữa.- Em hờn dỗi- À mà anh ăn cơm chưa

– Anh chưa, anh đang bận quá.- Tuấn giả giọng đáng thương

– Chộ ôi thương gấu lớn quá, anh phải ăn mới có sức mà làm chứ?- Giọng em đầy quan tâm

– Anh không muốn ăn, anh đợi tối về em nấu cho anh ăn.

– Không có đâu nhé, tối về tự đi mà nấu, em không hầu hạ anh đâu. Haha…

– Vậy có em để làm gì?

– Vợ là để yêu thương, hiểu chưa, thôi nhé em cúp máy đây.

Đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút…tút…tút. Tuấn cười, hạnh phúc đôi khi chỉ nhỏ nhoi vậy đấy, 1 cuộc gọi quan tâm đôi khi là chỉ những lời yêu thương như vậy cũng làm con người ta ấm lòng

Buổi chiều hóa ra dài hơn Tuấn nghĩ, cuộc phỏng vấn kéo dài hơn thường lệ, phần vì Tuấn muốn thử thách những ứng viên nhiều hơn, phần nữa là vì ánh mắt của Phương nhìn nó suốt cả buổi, nàng chẳng làm gì chỉ ngồi đó nhìn nó, phần khá là vì thi thoảng Tuấn phải dừng lại vì những tin nhắn của em. Nội dung chỉ gói gọn trong vài mẩu tin nhắn sau:

– Anh, mì chính anh để ở đâu

– Anh, nhà mình hết muối rồi

– Anh, sữa bị hỏng rồi

– Em muốn đi chợ

– Em bị lạc đường rồi, em không tìm thấy chợ đâu cả

– Thôi, đợi anh về rồi mình đi ăn hàng anh nhé.

Đấy, người ta nói có người yêu là đã mất đi tự do, giờ có người yêu không biết làm gì còn khổ nữa. Tuấn không thể nhịn cười khi nghĩ về em, người đâu mà đáng yêu hết sức.

Quá 7h tối, là ứng viên cuối cùng rồi, Tuấn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được trở về căn hộ quen thuộc nơi có em đang chịu đói đợi nó.

Người cuối cùng này tốt nghiệp cùng trường với Tuấn nhưng sau 2 khóa. Sau đó du học bên Nhật Bản mới về nước cách đây 1 năm. Cái tên Thùy An làm Tuấn nhận ra điều gì đấy, hình như giống tên 1 người quen đã lâu không gặp. Nhưng khi cô gái vừa bước vào thì Tuấn đã có thể khẳng định được suy nghĩ của mình, đó chính là cô ấy, một dáng người không cao lắm nhưng cân đối, một vẻ gì đó rất “Tây” trên khuôn mặt em cộng với vẻ tự tin thường thấy ở những du học sinh từ nước ngoài về. Thùy An là đàn em của Tuấn, khi còn trong trường Đại Học nàng còn nhận Tuấn làm “ tiền bối”, họ hay học chung với nhau trên thư viện, cùng nhau tham gia những hoạt động của trường, đối với Thùy An thì Tuấn còn trên cả một thần tượng. Bẵng đi 1 thời gian sau khi ra trường, cả 2 không liên lạc với nhau và thế là quên mất nhau, Tuấn chỉ biết rằng nàng đã ra nước ngoài. Không biết nàng còn nhận ra Tuấn nữa hay không

Vòng kiểm tra năng lực đã xong, Thùy An trả lời trôi chảy mọi câu hỏi liên quan đến công việc cũng như kinh nghiệm của mình. Tuấn còn hỏi thêm

– Ở công ty chúng tôi đòi hỏi thời gian làm việc khá nhiều, có thể làm muộn nếu có nhiều dự án gấp, không biết cô và gia đình có chấp nhận được không?

– Ý anh hỏi là chồng hả? – Thùy An trả lời đầy tự tin- Em chưa có chồng cũng như người yêu thế nên không có vấn đề gì

Dường như khi trả lời về sau của câu hỏi, Thùy An nhấn mạnh rằng mình chưa có bạn trai, nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn kiểu như chỉ nói với mình Tuấn

– Không biết người yêu anh có quan tâm đến mỗi khi anh làm khuya về muộn hay không vậy anh Tuấn?- Tiếng Phương hỏi Tuấn, nàng nháy mắt đầy gợi tình

Tuấn dường như không quan tâm đến câu hỏi đó của Phương, nó nói với Thùy An rằng thư ký sẽ liên lạc lại khi có kết quả rồi cho kết thúc buổi phỏng vấn. Lúc này nó chỉ muốn mau chóng về với em, chắc em đói lắm vì phải đợi nó. Nhưng Tuấn lại còn đụng mặt Thùy An ở dưới hầm để xe, là nàng nhận ra nó trước:

– Tiền bối, không nhận ra em hay sao? – Nàng lên tiếng trước vẻ mặt niềm nở

– Có chứ sao quên được, dạo này em thế nào rồi- Tuấn trả lời lịch sự

– Em vẫn ổn, chỉ là chưa tìm được công việc như ý, còn tiền bối sao rồi, được mấy cháu rồi

– Nào có đâu, anh chưa có vợ.- Tuấn nhìn nàng trả lời, dường như trong mắt nàng hiện lên tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó

– Khi nào mình hẹn nhau đi uống cà phê nhé? – Nàng đề nghị

– Ok thôi, hẹn hôm khác nhé, giờ anh phải về rồi, được gặp lại em, anh vui lắm

– Em cũng vậy, anh đi cẩn thận nhé.

Tuấn phóng ù về nhà, vội vã hơn thường ngày, mọi ngày Tuấn muốn đi chầm chậm để tận hưởng cảm giác thoải mái sau ngày làm việc, còn nay thì có người đang nằm cỏng queo ở nhà đợi nó. Rẽ qua quán phở mua 2 suất cơm rang, chẳng mong em nấu món gì đó ngon lành, cứ làm bát cơm rang cho chắc bụng
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#3

Chapter : 07
Quả thế thật, vừa mở cửa nhà thì một mùi là lạ, khen khét đã sực nức khắp nhà, đi qua bếp, đồ đạc bừa bãi, xong chảo cháy đen thùi lùi, vẫn còn may mắn cho đời nói là không cháy nhà. Tuấn tức đến bốc hỏa trên đầu, nó muốn gào lên mắng em 1 trận cho hả cơn tức nhưng khi ra đên phòng khách thấy em đang nằm thiu thiu ngủ trên sofa, chiếc tivi bật chẳng ai xem, quần áo xộc xệch, nhem nhuốc. Nhìn em như nàng công chúa ngủ trong rừng, cơn tức như xẹp đi, em đáng yêu phát hờn. Với tay tắt tivi, Tuấn cúi xuống định bế em vào phòng ngủ, em giật mình nhẹ, mắt mở mơ màng tìm kiếm

– Anh về rồi à? Em xin lỗi, em vụng quá chẳng nấu được gì cho anh cả- Giọng em thều thào vì mơ ngủ, nghe càng đáng yêu

– Không sao đâu, anh có mua cơm rang cho em rồi, chứ đợi em cho anh ăn thì có mà khô xương rồi.- Tuấn trách yêu

– Có cơm rang à – Em vùng dậy, mắt láo liên- Em đói quá rồi, em ăn cả con bò còn hết ý chứ, anh thật chu đáo quá đi- Em hôn lên môi nó rồi chạy đi tìm cơm.

Tuấn cười, nó lắc lắc cái đầu, thật hết chịu nổi cô nàng.


– A …ơ…..ay …ủ …ật…ấy- Miệng vẫn còn nhoe nhoét kem đánh răng, em bảo

– Thì sao em? – Tuấn hỏi lại trong khi vẫn đang cắm đầu vào máy tính

– Ý em là nay là chủ nhật đấy- Lau sạch vết kem trên mặt,em lườm Tuấn

– Anh biết, chủ nhật thì sao?- Tuấn vẫn chưa hiểu ý em

– Anh phải đưa em đi mua đồ đi, anh có biết là cái áo của anh em mặc 2 ngày rồi chưa thay không, đến quần chíp em còn chả có mà thay đây này. – Em gào lên, tức tối vì Tuấn vô tâm

– Thì có sao đâu, em không mặc càng kích thích? – Tuấn nháy mắt

– Á đồ dâm đãng, đồ đồ dê xồm- Thò đầu ra khỏi nhà tắm, miệng em không ngớt rủa xả Tuấn

– Nhưng hôm nay anh bận lắm, anh còn bao nhiêu việc?

– Em không biết, anh phải đưa em đi, nếu không em sẽ ….em sẽ không mặc gì ra đường cho người ta nhìn thấy hết “ nội thất” của người yêu anh.- Em kết luận, vẻ mặt đầy thách thức

2 tiếng sau đó, người ta thấy có 2 người tay trong tay lượn lờ ở Vincom. Yêu gái xinh đã là khổ rồi, vậy mà đã xinh lại còn thông mình thì cánh đàn ông càng khổ nữa, gần như bạn sẽ làm theo mọi yêu cầu một cách vô điều kiện, không có ngoại lệ.Họ lượn khắp hàng này sang hàng khác,những gói đồ trên tay Tuấn ngày một nhiều và nặng hơn, ghé qua khu bán đồ lót nữ, Tuấn đã rất ý tứ đứng khi bên ngoài vậy mà em vẫn kéo bằng được nó vào trong để ngắm cho em xem cái nào đẹp, em cứ tíu tít chon đồ, nào áo ngực, nào quần chíp, thử thử ướm ướm còn Tuấn phần ngại thì ít, mà thấy em thử chiếc nào cũng đẹp thì nhiều, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kết quả là sau 1 buổi sáng đi siêu thị, tiền trong tài khoản của Tuấn đã vơi đi vài con số 0. Cũng xót chứ, có phải đại gia đâu mà tiêu xài không cần quan tâm giá tiền nhưng nghĩ bụng, cái này người ta hay gọi là tình phí quả không sai. Âu cũng đáng.

Buổi chiều, cả 2 cùng nhau đi xem phim, em nhất quyết chọn 1 bộ phim tình cảm lãng mạn, để rồi sau hơn 1 tiếng trong rạp, em khóc hết nước mắt chỉ vì nữ chính trong phim chết, 2 mắt sưng húp, dỗ thế nào cũng không nín chỉ. Tuấn mất hết kiên nhẫn, chốt lại 1 câu “ Giờ 1 là em ngồi đây khóc, 2 là đi ăn kem , em chọn đi”, chỉ đến khi đấy em mới hết sụt sùi, cứ thế lầm lũi bước theo sau Tuấn ra khỏi rạp, phải cố nhịn lắm Tuấn mới giữ được vẻ mặt nghiêm khắc mà không phì ra một tràng cười.Cả 2 lại rong ruổi lượn qua các con phố Hà Nội, nắng chiều thu nhàn nhạt, mùi hoa sữa thơm phảng phấp như thêm vị ngọt cho tình yêu lứa đôi.

– Anh, nếu em mà chết đi như cô gái ấy thì anh sẽ làm gì? – Em nhướn người lên hỏi Tuấn, 2 tay vẫn đang ôm chặt lấy Tuấn

– Em vẫn còn quan tâm đến nó à, đấy chỉ là phim thôi mà?

– Nhưng ý em là nếu em chết thật thì anh sẽ làm gì? Anh có dám chết vì em không?

– Không, nếu em chết, anh sẽ yêu người khác, rồi anh sẽ lấy vợ, sinh con

– Anh quá đáng- Tiện tay em nhéo hông Tuấn đau điếng- Thế mà dám nói yêu người ta, yêu là dám chết vì người mình yêu, rõ chưa?

– Ai bảo em chết, chết thì phải chịu thiệt thôi, chứ chẳng nhẽ anh phải ở góa cả đời – Mặt Tuấn tái mét không còn giọt máu vì đau, Tuấn trước giờ trời không sợ, đất không sợ thế mà bây giờ lại sợ nhất bị em nhéo hông.

Nói thì là vậy nhưng trong đầu Tuấn vẫn đang suy nghĩ liệu rằng mình có đủ yêu em để sẵn sàng chết vì em hay không?. Người ta yêu nhau, những lời thề non hẹn biển, nào thì thiếu em anh không thể sống, nào là chết vì anh em cũng dám. Để rồi đến khi chia tay, có ma nào chết đâu. Đúng là lưỡi không xương.
2 người rẽ vào phố Lý Thường Kiệt, ở đây có tiệm kem rất ngon được không ít người mê, tiệm rất đông, Tuấn phải đi xếp hàng đợi đến lượt, mình em ngồi dưới bóng cây xà cừ lâu năm tránh nắng. Tuấn cứ khó khăn nhích từng bước một, mãi mà vẫn chưa đến lượt, còn em thì cắm đầu vào chiếc điện thoại, chỉnh chỉnh sửa sửa những bức ảnh của 2 đứa nãy vừa chụp, cả 2 đều không để ý đến 1 bóng người trong bộ vest chỉn chu đang bước lại gần em. Em giật mình, ngơ ngác nhìn người lạ trước mặt mình, cả 2 nói chuyện gì đó không rõ, chỉ biết là thoáng ngơ ngác trên gương mặt em dần mất đi, em ngoảnh lại nhìn Tuấn đang hớn hở vì sắp được đến lượt mình, em gật đầu với người lạ rồi theo hắn lên chiếc xe ô tô đắt tiền đang đỗ gần đó, tiếng máy nổ, chiếc xe mất rạng.


 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#4
Chapter : 07

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Tuấn nhưng trên môi Tuấn đang nở nụ cười, trên tay cầm 2 que kem rất nhiều tầng kem, khiếp thật ăn kem mà phải xếp hàng như thời bao cấp, Tuấn nghĩ bụng. Nhưng khi Tuấn quay lại chỗ để xe thì đã không thấy em đâu nữa, ngoảnh đi ngoảnh lại kiếm tìm thậm chí bóng dáng của em cũng không thấy. Điện thoại rung, là tin nhắn, Tuấn khó nhọc rút chiếc điện thoại trong túi ra, tin nhắn của em:

“ Em có việc bận phải đi ngay với bạn, anh về nhà trước đi nhé, tối em về. Nhớ không được ăn kem của em đâu đấy. Yêu anh”

Chút bối rối hiện rõ trên gương mặt Tuấn, không biết em đi đâu, lại còn đi vội như vậy nữa, Tuấn lên xe hướng về nhà, những lo âu cứ vẩn vơ xuất hiện trong đầu Tuấn. Thực ra em đi đâu????


Chuông đồng hồ điểm 12h đêm, vẫn chưa thấy em về, Tuấn lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, hết tắt rồi lại mở tivi, chẳng thể nào tập trung được, trong đầu lúc này vẽ lên đủ tình huống, nhưng cái Tuấn lo nhất là em quay về con đường đó. Gần 1 tuần bên nhau, Tuấn cố gắng ở bên em mọi lúc có thể, đưa em đi chơi những nơi em thích chỉ để bảo đảm em luôn trong tầm kiểm soát của nó, muốn em quên đi quá khứ của mình để cùng nó bắt đầu một cuộc sống khác, là một con người mới. Tuấn không quan tâm trước đây em đã qua tay bao nhiêu người, bộ ngực kia đã bao nhiêu người chạm vào,nó không cần biết, chỉ cần từ giờ em luôn ở bên nó vậy là được. Nếu ai đã từng yêu sẽ có thể hiểu được cảm giác của nó lúc này, cái mong muốn được sở hữu người mình yêu, họ luôn cố gắng để biết được rằng cô ấy đang làm gì, gặp những ai mà không biết rằng đó chính là thứ có thể giết chết tình yêu.


Tiếng mở khóa cửa lạch cạch, là em về.

– Em đi đâu mà về muộn thế? – Tuấn hỏi khi em vừa bước vào nhà

– Em có đứa bạn, hôm nay là sinh nhật nó nên bọn em đi ăn rồi đi hát nên về hơi muộn. – Em nói giọng làm hòa, biết mình sai, em lon ton chạy lại gần rồi ôm chặt lấy nó

– Có thật là sinh nhật bạn không? – Giọng Tuấn đầy nghi ngờ

Biết là có điều gì không ổn, em buông Tuấn ra:

– Thật mà, anh không tin em à- Ánh mắt em dò xét

– Không phải.- Tuấn hơi bối rối

– Vậy ý anh là sao?- Giờ đến lượt em nghi ngờ Tuấn

– Ý anh là…là…lần sau em đi về muộn thì nên nói với anh một tiếng để không phải đợi cơm. – Tuấn buông xuôi trước, nó thực sự không muốn 2 người cãi nhau

– Em xin lỗi…em quên mất. Em đi tắm trước nhé, người em toàn mùi mồ hôi.

Rồi em đi thẳng vào phòng tắm, để lại mình Tuấn hoang mang, Tuấn biết rằng em nói dối vì khi nói chuyện, vẻ tự tin thường thấy của em không hề xuất hiện. Tuấn lẳng lặng để đôi giày của em gọn lên tủ, nhặt đôi tất mà em cởi vội vứt lăn lóc, vớ lấy túi xách của em đem cất gọn. Tính của em bừa bãi, bạ đâu để đó. Bất chợt, 1 chiếc phong bì rơi ra từ ngăn túi xách không khóa. Tuấn cúi xuống nhặt, 1 xấp tiền lồ lộ bên trong, tất cả đều là những tờ 500k còn thơm mùi mực in.Cả trời đất như quay cuồng,
những gì xảy ra ngày hôm nay được sắp xếp lại, em đột nhiên biến mất, những lời nói dối vụng về và giờ là tập tiền mới cứng. Đúng lúc đó tiếng em bước ra từ phòng tắm :

– Anh ơi, sấy tóc cho em đi

Và Tuấn quyết định sẽ im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nếu như mọi chuyện đều dễ dàng như 1 lời nói thì thật tốt, nhưng Tuấn không thể. Nó cứ trằn trọc cả đêm suy nghĩ, số tiền đó ở đâu ra, liệu có phải em đã quay trở về con đường đó, Tuấn không tin, nhưng nếu không phải thì lời giải thích nào hợp là hợp lý cho chiếc phong bì kia.

– Anh chưa ngủ à ? – Em nhẹ nhàng ôm lấy Tuấn

– ………..

– Em xin lỗi, lần sau em không thế nữa

– …………

– Anh giận em à – Đầu em áp lên ngực Tuấn

– Em này, anh không quan tâm quá khứ của em ra sao, anh yêu em, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng 1 cuộc sống mới được không em ?

– Anh làm sao vậy ? – Em ngơ ngác

– Từ giờ, em không được nói dối anh chuyện gì. Em có hứa được không ? – Tuấn nhìn thằng vào mắt em, vẻ mặt của nó cho biết rằng nó đang rất nghiêm túc

– Em…em..- Em lưỡng lự 1 hồi- Em hứa – Vẻ mặt không chắc chắn chút nào

Nhưng Tuấn đã không tinh ý phát hiện ra điều đó, nó ôm em vào lòng, vậy là yên tâm được phần nào, dù ngoài kia có giông bão hay gì đi nữa chỉ cần em luôn bên nó là đủ. Người đàn ông luôn luôn rộng lượn tha thứ cho mọi lỗi lầm của người phụ nữ, nhưng dường như người phụ nữ thì ngược lại , chỉ cần 1 lỗi lầm nhỏ xíu cũng có thể là lí do để nói ra câu chia tay. Rồi Tuấn hôn lên môi nhẹ nhàng, em đáp trả nồng nhiệt, đôi bàn tay em vuốt ve ngực Tuấn, Tuấn cũng không chịu thua thiệt, bàn tay khẽ lần mò trong váy em, khéo léo tuột chiếc quần chíp của em, và giờ thì không có gì có thể ngăn cản Tuấn đi vào trong em nữa.Họ lại cuộn vào nhau như thể đây là lần đầu.

Sáng sớm hôm sau khi bình mình còn chưa ló rạng, em nhẹ nhàng trườn qua người Tuấn, bàn chân khẽ run lên khi chạm xuống sàn nhà lát bằng đá hoa trơn và lạnh, khẽ mở cửa ra ban công, gió thổi mạnh làm em thấy tỉnh táo, ly cà phê thơm trên tay vẫn còn tỏa ra những làn khói mỏng. Em đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng, gương mặt đăm chiêu đầy suy nghĩ, những cơn gió cứ thế thổi tới làm tóc em tung bay, cho đến khi những ánh sáng đầu tiên từ đằng đông chiếu tới, em đã có quyết định cho mình. Rút chiếc điện thoại cùng một chiếc card visit trong túi áo, em bấm theo số điện thoại in trên đó, 10 giây sau, đầu dây bên kia bắt máy

– Tôi đồng ý- Em nói ngắn gọn rồi tắt máy

Ở phía xa xa kia, mặt trời cũng vừa xuất hiện, ngày mới đã bắt đầu, còn ở nơi đây có 1 cô gái còn đang phân vân không biết mình vừa có một quyết định đúng hay sai.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#5
Chapter : 08


Chuyện xảy ra cách đây 13 năm, vào một đêm mưa gió bão bùng. Ngôi nhà nhỏ ven hồ chìm trong bóng tối mù mịt, những hạt mưa đập lên cửa kính nghe tanh tách. Người mẹ đã đi trực đêm, cô ta là một y tá, trong nhà chỉ còn lại người bố và đứa con gái. Trong căn phòng màu hồng, đứa bé gái nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường của nó, đang mơ những giấc mơ đẹp nhưng nào ngờ cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu.Ánh chớp lóe lên qua khung cửa sổ, một bóng người đàn ông khe khẽ mở cửa phòng, ông bố trần truồng đi vào phòng đứa con gái bé bỏng, nhẹ nhàng leo lên giường, lão kéo tấm chăn nhỏ trên mình nó ra. Đứa bé gái tỉnh giấc, giọng nó vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra :

– Bố à, bố làm gì thế

Ông bố nằm sát đằng sau bé gái, rồi ông ta ôm chặt đứa bé, tay vuốt ve nó :

– Bố sẽ làm con thấy hạnh phúc, con gái yêu của bố
Rồi ông bắt đầu cù nó khiến nó cười rất to

– Bố ơi dừng lại đi – Đứa bé la lên

Đôi bàn tay to tướng, thô ráp của ông tay bắt đầu lần mò xuống dưới, ông ta kéo váy nó lên, và sau đó…ông ta cởi váy ngủ nó ra, bàn tay tiếp tục sờ mó, vuốt ve

– Con thấy thích không ? Tay của bố tuyệt không ?

– Ông ta hôn lên gáy con bé, mũi hít hà hương thơm của nó .Cảm giác nhồn nhột nơi giữa 2 háng làm con bé lạ lẫm, nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nó mới có 8 tuổi, với nó chỉ đang nghĩ rằng bố nó đang nghịch ngợm cái chỗ để đi tiểu của nó mà thôi.

– Bố dừng lại đi, đừng làm thế- Tiếng con bé bắt đầu van xin

Nhưng nào có dễ dàng gì, ông ta vẫn cứ ôm chặt lấy nó, cứ tiếp tục mơn trớn, cố gắng, cố gắng…cố gắng cưỡng hiếp đứa con gái mới 8 tuổi của mình. Cô bé la hét, giãy giụa mọi cách nhưng vô ích, đôi tay to khỏe của ông ta khóa chặt con bé. Con bé la lên thảm thiết khi ngón tay ông ta tiến sâu hơn vào trong nó :

– Dừng lại, dừng lại đi, không…..

Khuôn mặt ông ta vẫn chìm trong bóng tối phía sau, miệng rên rỉ :

– Không phải con thấy dễ chịu lắm sao

Đúng lúc ánh chớp bên ngoài lóe lên rọi vào căn phòng, soi rõ khuôn mặt ông bố, không còn hiền hậu như lúc vui đùa cùng con gái, đó là một khuôn mặt bệnh hoạn, biến thái. Ông ta từ từ cởi chiếc quần đùi của mình xuống, để lộ ra hình thù một thứ dài dài và to tướng. Trên giường, con bé nằm rên rỉ vì đau, nó khóc thút thít

– Con là người đàn bà của bố, bố yêu con. Không được kể chuyện này với ai kể cả mẹ con, rõ chưa ?

– Ông ta hôn lên chán con bé, rồi tiếp tục đi sâu vào trong nó

Và đó không phải là lần duy nhất.

Em rít một hơi thuốc thật sâu, khẽ thở một làn khói mỏng manh, những kí ức dần theo làn khói mỏng đó tan biến. Trời thu Hà Nội se se lạnh, em dựa vào gốc cây xà cừ ven đường, suy nghĩ mông lung, điếu thuốc trên tay dần tàn. Sau buổi tiệc, em uống hơi nhiều, tâm trạng không được tốt, em muốn đi dạo một chút. Một người thanh niên tiến lại chỗ em, dáng người cao ráo, quần áo chỉn chu ra dáng một người có học thức, anh ta rụt rè lại gần

– Em có « đi » không ? – Hắn ta hỏi em

Em hơi bất ngờ vì lời đề nghị khiếm nhã đó, lẽ nào anh ta lại nghĩ mình là « gái đứng đường» sao. Bực mình, em trả lời cộc lốc

– Không

– 1 ngày em kiếm được bao nhiêu ? – Sau 1p im lặng, hắn lại hỏi

– …………- Em không trả lời, trong đầu như bốc hỏa, tại sao lại có thằng dở hơi như thế này chứ, em thầm nghĩ, đang định bảo hắn đi chỗ khác đi, em không phải « gái » nào ngờ hắn đã lên tiếng trước

– Tôi sẽ trả em 10 triệu. Chỉ cần em đi với tôi 1 ngày.- Gương mặt hắn quả quyết, em biết hắn đang nói thật.Chỉ có thằng điên mới ra cái giá đó, tên này quá « bấn » hay là mất trí rồi, em thầm nghĩ

– Trông thư sinh thế có làm nổi 15p hay không mà đòi “chơi” nguyên ngày.- Em trêu hắn Vẻ mặt hắn hiện rõ sự bối rối

– Không….không phải chu…yện đó, tôi không đòi hỏi cái đó, chỉ…cần em đi với tôi..- Hắn lắp bắp

– Ok..- Em ném điếu thuốc xuống đất.- 10 triệu, cũng bõ..

– Vậy mai 7h tôi đón em sao?

Em lấy cây bút từ trong túi ra, ghi nhanh số điện thoại của mình lên tay hắn. Tiếng còi xe ô tô làm em hơi giật mình, cách đó không xa, một chiếc Camrry đen dừng lại, 1 người đàn ông to béo, bụng phệ bước ra nhìn em dò xét

– Gọi theo số này – Em nhắc hắn, rồi đi về phía chiếc xe

Chẳng hiểu em nghĩ gì mà lại cho hắn số của mình, em không thường làm những chuyện như vậy, có thể là ở hắn có chút gì đó thú vị làm em tò mò, em muốn biết cái giá 10 triệu đó dùng để làm gì.

– Ai vậy con ? – Người đàn ông to béo hỏi em

– Một người bạn của con thôi, con đi dạo và gặp anh ấy- Em trả lời một cách vô cảm

– Ồ, trong con và anh ta thân mật thật đấy- Giọng ông ta đầy chế giễu

– Bố đừng nghĩ linh tinh, mọi chuyện chẳng có gì cả đâu. – Em trả lời rồi leo lên xe.

Em nằm trên giường, trong căn phòng của mình, suy nghĩ vẩn vơ. Người thanh niên đó làm em thực sự tò mò, dám ngã giá 10 triệu cho một cuộc tình, hắn ta điên chắc nhưng chính vẻ hiền lành, thật thà và có chút gì đó ngại ngùng của hắn khiến em thấy thú vị. « Sao mình lại bị ám ảnh về hắn ta nhỉ » Em lắc đầu nghĩ thầm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Em không biết rằng không chỉ 1 đêm này mà còn nhiều đêm về sau em sẽ bị hắn ta ám ảnh, và có một điều mà em không thể ngờ đến đó chính là tình yêu.

Em thực sự hạnh phúc khi ở bên Tuấn, ở Tuấn có cái gì đó tựa như một nơi mà em có thể tin tưởng, một bờ vai cho em dựa dẫm. Tuấn làm em quên đi quá khứ đen tối, em muốn bắt đầu cuộc sống mới với Tuấn, chỉ có 2 người và một tình yêu hạnh phúc. Nhìn Tuấn đang xếp hàng chỉ để đợi đến lượt mua kem cho em, những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, Tuấn nhìn em, cười, lòng em ấm áp đến lạ, đó là thứ mà người ta gọi là « tình yêu » sao.

– Chào cô

Một giọng nói đàn ông làm em giật mình, em ngước lên nhìn người lạ, là một thanh niên, dáng người đầy đặn, dù đang trong bộ vest chỉnh tề nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy những bắp thịt cuồn cuộn, bộ ngực săn chắc

– Cô có phải là cô Nhung – Người đàn ông tiếp tục hỏi

– Vâng tôi là Nhung

– Xin cô đi theo tôi một chút, ông chủ của tôi muốn gặp cô- Người lạ đề nghị

– Sao tôi lại phải theo anh nhỉ ? Ông chủ anh là ai ?

– Em hỏi lại

– Ông chủ tôi muốn nói chuyện với cô về quan hệ của cô với cậu Tuấn. – Vẻ mặt của người đàn ông không hề có chút cảm xúc, dường như là một cỗ máy vô tri, nãy giờ chỉ 1 biểu cảm, nghiêm túc
Cái vẻ mặt nghiêm túc của anh ta làm em thấy sợ, em đang tưởng tượng hắn ta có thể bóp nát em dễ dàng như một trái cam vậy.

– Về tôi với anh Tuấn sao ? – Em ngạc nhiên, quay sang nhìn Tuấn lúc này đang gần đến lượt mình.

– Vâng, xin mời cô đi theo tôi, xe đang đợi.

Và rồi em đi theo người lạ, em linh cảm có điều gì đó không bình thường, em không biết rằng đó còn là một điều thay đổi cuộc đời em. Rút điện thoại nhắn cho Tuấn để anh yên tâm về sự biến mất của mình, em hồi hộp chờ đợi xem họ đưa em đi đâu.
30 phút sau, em đang bước theo người đàn ông mặc vest đi trong hành lang của một khách sạn sang trọng có những cánh cửa cầu kì và những ánh đèn hoa lệ. Người đàn ông dừng lại trước một cánh cửa cầu kì nhất, những họa tiết được mạ vàng công phu, hắn mở cửa, cúi mình :

– Mời cô vào, ông chủ tôi đang đợi bên trong.

Em nhẹ nhàng từng bước, từng bước bước vào trong phòng. Căn phòng được bày biện sang trọng, những đồ vật sáng loáng ánh kim giống như trong những cung điện của châu Âu. Thực sự em chưa bao giờ được thấy căn phòng nào đẹp như vậy, nhưng không có ai bên trong.
Bỗng từ cánh cửa đối diện, một người đàn ông bước ra, ông ta cũng mặc một chiếc áo vest đc cắt sửa rất hợp với người, một mái tóc lấm tấm những sợi bạc, những nếp nhăn trên trán, ánh mắt sắc sảo của một người có quyền lực.

– Cô không cần phải đánh giá tôi làm gì cho mất công đâu ? – Người đàn ông lên tiếng- Chúng ta sẽ chỉ gặp nhau 1 lần này thôi

Lời của ông ta nói làm em hơi ngỡ ngàng, ông ta muốn gì ở mình, em thầm nghĩ

– Ông muốn gì ?

– Tôi sẽ trả cô 200 triệu- Ông ta ngã giá thẳng thừng, tay cầm ly rượu đưa lên miệng nhấp một hụm nhỏ
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#6
Choáng váng, chẳng lẽ lão ta muốn ngủ với mình sao, lão ta nghĩ mình là hạng người gì vậy, thật trơ trẽn- em thầm nghĩ

– Ông đang nói gì vậy ? Ông điên à ? Dù ông có trả tôi 1 tỷ thì tôi cũng không đồng ý, ông hiểu nhầm rồi, tôi không phải loại người ông nghĩ đâu. – Em xổ ra 1 tràng dài, nhìn vẻ mặt lão em muốn đấm vào mặt.

– Ồ…vậy tôi sẽ trả cô 2 tỷ. – Vẻ mặt ông ta rất bình thản

Điên rồi điên rồi, một lão già điên, lão ta nghĩ tiền là rác hay sao- Em nghĩ

– Tất nhiên, không phải là để ngủ với cô- Ông ta nhún vai- Cô thấy đấy tôi đâu còn đủ sức khỏe

– Vậy ông cần gì ở tôi- Càng nói em càng thấy hoang mang

– Cô chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi, và diễn một vở kịch, chỉ cần vậy, số tiền đó sẽ là của cô.

– Tại sao tôi lại phải nghe theo lời ông nhỉ ?- Em nhìn thẳng vào ông ta

– Tại sao ư ?..haha…câu hỏi hay lắm

Người đàn ông cười, ông ta cười rất thoải mái rồi rút từ túi áo ra một tấm ảnh cùng một tờ giấy đưa cho em.
Vừa nhìn vào bức ảnh, đầu óc em như quay cuồng, em gần như không đứng vững được nữa, mắt em nhòe đi nhưng em vẫn cố gắng đọc những gì in trên tờ giấy.

– Cô Hoàng Kiều Nhung, 21 tuổi, là sinh viên năm thứ 3, quê quán Vĩnh Phúc, bố mẹ đã li dị từ năm cô 10 tuổi, vì bố ngoại tình và có vợ lẽ. Hiện cô đang sống với người mẹ bị suy thận nặng, hàng tuần phải đi chạy thận nhân tạo để duy trì sự sống.- Người đàn ông dừng lại nhìn em rồi tiếp tục- Bị người bố lạm dụng tình dục từ năm 8 tuổi, và cho đến bây giờ vẫn lén lút qua lại với bố mình để kiếm đủ số tiền chữa trị cho người mẹ ốm đau.- Nói đến đây ông ta dừng lại.
Còn em lúc nào như người mất hồn, đầu óc quay cuồng, những kí ức về buổi tối ác mộng đó lại ập về. Tiếng em kêu la thảm thiết, tiếng sấm chớp ùng ùng.

– Tôi có thể cho cô một cuộc sống khác, quên đi quá khứ, cô còn trẻ, cô rất đẹp, cô còn có tương lai dài phía trước đang đợi mình. Chỉ cần cô làm theo lời tôi.

– Ông muốn tôi làm gì ? – Em lấy lại bình tĩnh.

Ông ta uống một hơi hết ly rượu trên tay, rồi tiến lại gần em, hơi rượu phả lên tai em nồng nặc. Ông ta thì thầm chính xác những gì mà em cần làm. Gương mặt em thay đổi từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng và rồi em bật khóc.

– Tôi không ép buộc cô phải đồng ý, cô có thể suy nghĩ và cho tôi câu trả lời sau. Nhưng tôi hi vọng cô sẽ đồng ý. Đây là 50 triệu, cô cứ cầm lấy coi như tôi giúp đỡ gia đình cô.- Ông ta cầm chiếc phong bì và đưa vào tay em.- Cô cứ từ từ suy nghĩ.


Rồi người đàn ông đó biến mất sau cánh cửa, chỉ còn mình em ngồi đó, một mình.....
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#7
Chapter : 09


‘’ Sự kết thúc biết đâu lại là khởi đầu của một cái mới”….

Không gian trong căn phòng bắt đầu im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hôn và thỉnh thoảng có tiếng rì rầm lí nhí. Phía cuối chân giường là chiếc bàn trang điểm với những đường nét chạm khắc cầu kì, tinh tế. Trong chiếc gương hình cầu hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ, cả 2 đều không mảnh vải trên người.

– Tắt đèn đi anh- Cô gái thì thầm

– Không, anh muốn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của em- Anh hôn lên cổ cô gái

Anh khẽ với lấy chiếc gối phía đầu giường, rồi nâng mông co gái, nhẹ nhàng đệm chiếc gối xuống phía dưới. Sau khi đã khéo léo chuẩn bị cho cô, anh thì thầm vài tai nàng :

– Anh cho vào nhé ?
– ………………
– Sao thế em
– Không.

Và anh từ từ ấn cái thứ nóng hổi bên dưới vào sâu bên trong nàng. Mặt nàng hơi nhăn lại, cô không cảm thấy khó chịu đặc biệt, hơi đau vào không có chút khoái cảm gì. Luồng mắt cô xoáy vào chiếc gương phía chân giường. Hình ảnh dâm đãng của đôi nam nữ hiện lên rõ nét

– Đau hả em ?- Anh ân cần
– Không sao.- Giọng nàng đều đều, không biểu lộ chút thái độ gì.

Và anh bắt đầu chuyển động hông, lúc đầu chầm chậm nhưng rồi nhanh dần, nhanh dần, những tiếng động gợi tình vang lên đều đặn. Những khoái cảm cứ dần dần tích tụ lại ở bên dưới nó, ban đầu chỉ là một chút rồi thêm chút nữa, chút nữa cho đến khi sự kích thích lớn dần, miệng anh khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ. Phía bên dưới vẻ mặt nàng vẫn bỉnh thản, thậm chí còn có chút cam chịu, ánh mắt nàng chỉ mơ hồ dõi theo hình ảnh trong tấm gương.

– Em có thấy thích không ?
– …………………..- Cô không trả lời

Dường như nhận ra sự khác lạ trên gương mặt cô, anh dừng lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô

– Em sao vậy ?
– ……………- Cô vẫn không lên tiếng
– Em nói gì đi chứ ? Mấy hôm nay em lạ lắm
– Anh muốn em nói gì đây? Lạ là lạ thế nào- Cô khẽ xoay người, quay lưng lại phía anh
– Dạo này em về rất muộn, có hôm đến sáng em mới về. Anh thực sự không muốn hỏi em đi đâu và làm những gì, nhưng gần đây em thay đổi quá nhiều, em không còn giống như em 1 tháng trước nữa rồi.- Nó nói liền một mạch không nghỉ, những đường gân hằn lên trên cổ chứng tỏ sự tức giận đang dâng lên mạnh mẽ, lượng Adrenaline trong máu đang tăng dần.
– Em bận- Giọng em vẫn bình thản, thậm chí còn không quay mặt lại nhìn nó
– Tốt thôi- Môi nó run run, tay nắm chặt, cơn giận đang xâm chiếm cơ thể nó nhưng lý trí của nó vẫn còn đủ để kiểm soát.- Vậy em cứ làm việc của em đi.

Làn nước làm dịu đi sự nóng giận trong người nó. Hơi nước bốc lên, cả phòng tắm chìm trong làn sương mờ, trên tấm gương hiện lên gương mặt mệt mỏi vì nhiều đêm mất ngủ. Đêm nào nó cũng đợi bằng được em về, gần đây còn thức trắng đêm vì em chỉ về khi mặt trời đã lấp ló. Nó không muốn nghĩ xem em đã đi đâu vì những ý nghĩ đó sẽ làm nó đau lòng đến mức nào. Nhưng thực sự những hành động của em gần đây làm nó khó hiểu. 2 tuần nay em tỏ ra lạnh lùng với nó, em ít cười hơn, nét vui tươi hồn nhiên ở em đã không còn nữa. Nhưng tại sao một con người có thể thay đổi nhanh đến vậy?. Càng nghĩ càng rối, một người đàn ông có thể không quan tâm đến việc bao nhiêu thằng đàn ông đã từng ngủ với cô gái trước đó nhưng không bao giờ có thể chấp nhận được việc cô gái lừa dối mình để ngủ cùng thằng khác. Cứ nghĩ đến cảnh em cười nói vui vẻ bên ai không phải nó, rồi để ai đó chiêm ngưỡng thân thể em làm nó không thể bình tĩnh được. Ai, vì ai mà em đối xử với nó như vậy??

CHOA..N..G….- Tiếng vỡ vang lên sắc lẹm.

Trên tấm gương không phải là một mà làm hàng trăm hình ảnh giống nhau phản chiếu lại từ hàng trăm mảnh gương vỡ li ti. Bàn tay nó không còn lành lặn nữa, những mảnh gương nhỏ xíu găm vào da thịt, máu từ đó chảy ra đỏ lòm. Cảm giác đau kéo nó trở về thực tại. Nó vặn vòi nước và để dòng nước xả thằng vào bàn tay, cảm giác đau đớn làm nó rùng mình.Khi trở ra từ nhà tắm, em đã không còn ở đó nữa, trên giường chỉ còn chiếc chăn nhàu nhĩ. Em đã đi tự bao giờ, em đi đâu, thực sự bây giờ nó cũng chẳng quan tâm nữa. Nhìn lên đồng hồ, kim ngắn đang chỉ vào số 4.Băng bó qua loa vết thương ở tay, nó thay quần áo, với lấy chìa khóa, xỏ chân vào đôi giày da nâu vẫn còn mới vì nó chỉ kịp đi có vài lần, ngắm nghía một lúc nó lại cởi đôi giày nâu ra, lấy đôi giày màu đen đi vào chân. Nó khóa cửa nhà lại, đôi giày nâu là quà của em tặng nó vào chủ nhật nọ.

Lang thang giữa các con phố nhỏ, đêm Hà Nội vắng vẻ, trời đã sang Đông, cái lạnh đầu mùa không cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ làm hàm răng khẽ va vào nhau lập cập. Nó chẳng biết nên đi đâu nữa, cứ đi như thế mà chẳng hay đã đến cửa công ty từ hồi nào. Giờ này chẳng có ai ở công ty cả, nó mở cửa văn phòng sau khi cắt ngang giấc mơ đẹp của chú bảo vệ. Nó mở máy tính và làm nốt những việc của nó đang dở dang hôm qua, mong sao công việc có thể làm nó quên đi những chuyện xảy ra đêm qua. 1 email ngắn gọn được gửi từ chi nhánh công ty ở Canada, họ đang cần cử một trưởng đại diện có kinh nghiệm để quản lý chi nhánh ở Ottawa với mức thù lao đáng mơ ước. Nó chỉ đọc lướt qua, trong đầu nó không mảy may có một chút liên tưởng cho việc này. Và nó cắm đầu vào máy tính với những con số loằng ngoằng.

– Anh, sao anh ngủ ở đây?- Giọng phụ nữ vang lên, ai đó đang lay vai nó

Nó mở mắt ra, nguyên một bộ ngực đang áp sát trước mặt nó, choáng ngợp, mắt mở thao láo, nó tỉnh như sáo và nhận ra chủ nhân bộ ngực đó không ai khác ngoài em Phương

– Sao anh lại ngủ ở đây? Hôm qua anh không về à?
– Phương à….- Tuấn ngáp 1 cái rõ kêu- Đêm qua ở nhà không ngủ được nên anh đến công ty tranh thủ làm nốt cái hợp đồng ai dè ngủ quên mất

Phương nhìn Tuấn, nàng cười rõ xinh để lộ cái răng khểnh bên phải.

– Anh thật là, phải giữ sức khỏe chứ. Anh ăn gì chưa ?
– Em thấy đấy- Tuấn nhún vai- Anh vừa mới bình minh thôi, sao ăn gì được.
Nhận thấy câu hỏi thật « quê », nàng bị hớ vội vàng nói lảng
– Vậy thì đi ăn với em đi, em cũng chưa ăn gì
– Mấy giờ rồi em ?- Tuấn đảo mắt ngó nghiêng
– 8h, vẫn còn sớm mà.
– Thôi sớm gì nữa, đến giờ làm rồi, để hôm khác đi
– Vậy anh định cứ thế này mà làm việc à
Tuấn nhìn lại mình, nó vẫn mặc chiếc áo phông ở nhà, đầu tóc thì rối tung.
– Có sao đâu- Rồi Tuấn lấy tay che trước miệng, thổi một hơi thật mạnh- Miệng vẫn thơm mà- rồi nhe nhởn cười
– Anh thật là- Nàng cười thành tiếng lớn, cặp ngực khẽ rung rung theo tiếng cười- Không tin anh được, em phải kiểm tra
– Kiếm tra sao ?- Tuấn thắc mắc
– Phải…phải..hôn mới biết được thơm hay không ?- Nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn
Biết rằng Phương không nói đùa, nàng dám nói là dám làm, Tuấn vội vàng xua xua tay
– Thôi bỏ đi, không được đâu sói ạ.
– Không được em phải kiểm tra- Nàng làm thật, túm áo Tuấn kéo xuống,

Tuấn nghĩ thầm quả này chết chắc rồi.
May sao cứu tinh đã tới kịp lúc, cánh cửa phòng mở ra, sếp bước vào, Phương vội vàng bỏ tay ra khỏi áo Tuấn. Nàng cúi đầu chào rồi rón rén bước ra. Tuấn cười nhìn theo cặp mông núng nẩy của nàng.

– Trông mày đầu tóc rũ rượi như thằng ăn mày thế này mà gái nó cũng theo nhỉ ?- Giọng sếp ồm ồm, khó nghe, giọng Quảng Nam lại cố nói theo giọng miền Bắc thành ra nghe là lạ, ông kéo ghế ngồi đối diện Tuấn
– Sếp cứ đùa em.
– Sao rồi, kế hoạch dự án trong Nam chuẩn bị đến đâu rồi, sẵn sàng cho ngày mai thuyết trình chưa ?
– Ơ sao lại là em, chẳng phải cử cậu Thanh rồi sao ?
– À cậu Thanh gia đình có việc nên công ty cử cậu đi thay, hôm qua tôi quên không báo trước cậu, mà cậu làm chó gì có người yêu mà sợ đi công tác xa.
– Sếp hạ thấp em thế, nhưng vội quá sếp ơi, sao em chuẩn bị mai đi được
– Không sao trăng gì hết, cậu chuẩn bị đi ? Cả công ty ai cũng bận rồi, mỗi cậu rảnh- Ông sếp ngồi tay vân vê cục chặn giấy bằng thủy tinh.
– Sếp cứ làm như em ăn không ngồi rồi không bằng.
– Thống nhất vậy nhé. Tôi đi đây
Nói rồi ông đứng lên. Ra đến cửa còn ngoái lại nói với vào rõ to, ý như muốn cho cả phòng nghe thấy
– Mà tôi thấy cậu với Phương đẹp đôi đấy, xem xem thế nào tiến tới đi kẻo Sếp Tổng đổi ý gả cho thằng khác đấy.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#8
Giọng ông oang oang làm cả phòng chú ý, Phương cúi gằm mặt xuống mong sao có thể che được 2 má đang ửng hồng, còn Tuấn thì ngơ ngác không nói nên lời. Cả phòng im lặng 3 giây rồi mọi người cười rú lên như thể công ty bị cúp điện nên được nghỉ. Nhưng không phải là tất cả, ở góc phòng, có một người vẫn đang cắm mặt vào màn hình máy tính, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Ngày hôm đó cứ lặng lẽ trôi qua yên bình như vậy ngoài việc Phương không ngừng lảng vảng bên ngoài phòng Tuấn, ánh mắt cứ như muốn chui vào phòng. Tuấn dù đang vội cho dự án ngày mai nhưng không phải không biết. Nhưng nó thây kệ, đang bận, từ khi vào làm việc, Phương được coi như « bình vôi » vì là con gái Sếp Tổng nên chẳng ai dám sai việc gì nặng nhọc, cùng lắm chỉ dám xin nàng cốc cà phê hay ấm chè, thế nên việc nàng cứ lượn đi lượn lại quanh công ty không phải việc lạ, mà hơn nữa còn có cái lợi là anh em trong công ty còn được cho dây thần kinh thị giác nghỉ ngơi bằng việc ngắm cặp mông đầy đặn của nàng.

– Anh ơi ! Nghỉ thôi hết giờ làm rồi- Giọng Phương thỏ thẻ khi nàng đang lấp ló ngoài phòng
Tuấn ngước lên nhìn, cả công ty đã về từ bao giờ chỉ còn Tuấn và Phương.

– Ơ mọi người về hết rồi à ?

– 6h30 rồi anh. Em thấy anh tập trung nên không dám gọi.

– Vậy em về đi, anh cũng xong rồi, anh về đây- Tuấn thu dọn giấy tờ

– Hay là…là 2 đứa mình đi ăn đi- Nàng nói nhẹ nhàng như thiếu nữ 18 lần đầu hẹn người yêu.

– Thôi để khi khác- Tuấn nói theo phản xạ như đã từng bao lần từ chối Phương trước đó

Ánh mắt này buồn rầu cụp xuống, nàng quay đầu toan đi về. Tuấn nhìn nàng buồn bã nhưng rồi chợt nghĩ rằng bây giờ ở nhà cũng chẳng có ai mong ngóng mình về nữa cả. Nó liền gọi với theo Phương

– À Phương này ?

– Dạ- Nàng quay ngoắt lại

– Anh quên mất tối nay không bận gì, mình cùng đi ăn cũng được- Tuấn cười

– Vậy mình đi thôi- Mắt nàng sáng lên, chạy lại kéo tay Tuấn, trên đôi môi đỏ không ngớt nụ cười.
Lượn lờ chán chê, đi qua đủ nhà hàng, cuối cùng cả 2 rẽ vào một nhà hàng đẹp ở phố Hàng Trống. Nàng cứ nhất định bắt Tuấn phải đi lái ô tô của nàng, không đi xe Tuấn, chắc nàng sợ quê, Tuấn thầm nghĩ.

Bữa tối rất ngon, Tuấn không ngờ được Phương lại vui vẻ và thoải mái như thế, trước giờ nó cứ nghĩ đi ra bên ngoài với gương mặt xinh đẹp kia nàng sẽ kiêu kì và chảnh dữ lắm nhưng tất cả những điều nó nghĩ về nàng là sai lầm. Phương tuy không trẻ con và tự nhiên bằng em nhưng nào có một phong cách sang trọng riêng. Mà tại sao Tuấn lại đem nàng ra so sánh với em được nhỉ, sau tất cả những gì hôm qua xảy ra, thói quen chăng ? Tuấn lắc lắc đầu, chắc tại nó uống hơi nhiều, rượu vang tuy nhẹ nhưng uống vào dễ say lắm.

– Bữa tối nay anh rất vui, đi ăn với em vui thật, thôi mình về đi, anh uống hơi nhiều, hình như anh say rồi

– Vâng mình về thôi.
Tuấn hơi biêng biêng, bước chân đã có phần không vững. Phương vội vàng đỡ nó ra xe.

– Để em lái

– Ừm, em đưa anh về công ty lấy xe nhé ?

– Thôi để em đưa anh về nhà

– Cũng được.

Rượu đã ngấm, Tuấn chỉ biết Phương dìu nó lên xe, nó cảm nhận được ai đó đang dìu nó vào một căn phòng, một chiếc giường êm ái, mùi thơm từ căn phòng này lạ lắm, như mùi nước hoa phụ nữ, thoang thoảng như kích thích. Nó mở mắt nhìn không gian lạ lẫm, không phải phòng của nó, vậy là của ai nhỉ ? Tiếng mở ổ khóa, lách cách, bóng một người phụ nữ bước ra từ phòng tắm trong chiếc đầm ngủ đỏ, bên trong nàng là cơ thể lõa lồ ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng tang, nàng không mặc đồ lót, làn da trắng hiện rõ mồn một. Là ai, ai vậy, Tuấn cố mở mắt, càng cố càng không thể nhìn rõ.
Nàng từ từ xoay người lại, và Tuấn đã nhận ra cơ thể đó là của ai, chính là em, em đang cười với nó, nụ cười hồn nhiên mà nó đã không thấy trong một khoảng thời gian, và rồi em tiến lại, khẽ đặt một nụ hôn lên môi nó, nụ hôn mà nó đã chờ đợi. Tay Tuấn bắt đầu xờ xoạng khắp cơ thể em, lần lên 2 dây áo, khẽ tuột nó ra khỏi vai nàng, chiếc đầm ngủ nhẹ nhàng như một làn gió khẽ khàng tuột xuống để lộ từ từ ra cơ thể đẹp không tì vết, đầu tiên là cặp vú rồi xuống dần, xuống dần….

Hơi thở của cả 2 trở nên gấp gáp, tay Tuấn bắt đầu hoạt động nhanh và mạnh hơn, tiếng thở em mạnh hơn rồi trở thành tiếng rên nhẹ. Tuấn hứng tình lắm rồi. Nó khẽ thì thầm vào tai em. Hương thơm tỏa ra từ cơ thể em có vẻ khác so với hương thơm mà nó đã quen trước đây, em đổi loại nước hoa chăng, Tuấn nghĩ.

– Anh yêu em.. – Tuấn thầm thì

– Em cũng yêu anh- Em đặt một nụ hôn lên môi Tuấn, rồi em chuyển sang tai trái, em căn nhẹ làm Tuấn hơi rùng mình- Mình bắt đầu thôi anh, em chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi.
Em đang nói gì vậy, chờ đợi là sao ? Tuấn thầm nghĩ nhưng đầu óc nó bị mùi hương trên cơ thể em kích thích dữ dội, chẳng suy nghĩ được gì khác, nó bế thốc em đặt xuống giường, và rồi nó hôn lên cặp vú, một cách nhẹ nhàng, xuống dần và xuống dần. Cả 2 quấn chặt lấy nhau.

Đây là thật hay là mơ ?????? Điều đó bây giờ có quan trọng nữa không????
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#9

Chapter : 10


Ánh sáng chiếu le lắt qua khe rèm cửa, mặt trời đã lên cao từ lâu, ở giữa lòng thủ đô này hiếm hoi lắm mới nghe thấy tiếng chim chóc hót líu lo chào bình minh, tất nhiên không tính mấy nhà nuôi chim cảnh, đặc biệt là nếu ai ở trên những căn hộ chung cư thì đó là điều quá xa xỉ. Phải nói rằng vào một buổi sáng bình minh, không khí vẫn còn thoang thoảng cái ướt át của sương đêm đọng lại, gió hiu hiu thổi mà lại còn đc nghe tiếng chim hót thì lòng mình bỗng dưng thấy thanh thản đến lạ.

Thôi, chúng ta cùng quay vào trong một căn hộ tầng 12 của một chung cư cao cấp nằm mé bên con đường Minh Khai, những nội thất cầu kì xa hoa được bày biện ngăn nắp thể hiện phần nào sự sang trọng của chủ nhân. Hương hoa hồng thơm thoang thoảng tỏa ra từ bó hồng nhung được cắm gọn gàng trong chiếc lọ pha lê đắt tiền đặt trong phòng khách. Sự gọn gàng, sạch sẽ cùng hương thơm chứng tỏ một điều, chủ nhân căn hộ này là phụ nữ. Phòng ngủ được nối với phòng khách bằng 1 hành lang, những tấm ảnh của chủ nhân căn nhà được treo ngay ngắn dọc theo hành lang. Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, phải nói là rất xinh đẹp mới đúng, cặp chân dài miên man, đã thế lại còn thẳng không tì vết, gương mặt xinh đẹp đó toát lên vẻ lạnh lùng và sang trọng, nhưng chính vì điều đó nó lại cuốn hút ánh nhìn của mọi người. Đã bao giờ bạn gặp phải một người con gái xinh đẹp đến mức khi đứng trước họ nhìn vào ánh mắt đó bạn cảm thấy tự ti, thấy như mình chưa hề tồn tại hoặc có chăng cũng chỉ là một nhân vật tí hon.

Khác với vẻ gọn gàng bên ngoài, mở cửa phòng ngủ ra là cả một khung cảnh lộn xộn và bừa bộn, chăn đệm nhàu nhĩnh, trên ghế kia là chiếc quần của đàn ông, dưới sàn kia là chiếc quần chip màu hồng, phía cuối giường lại là cái áo ngực phụ nữ còn trên giường là một người đàn ông cuộn tròn trong tấm chăn, vâng đó là Tuấn, nhân vật chính của chúng ta.Nó đang say mê sau cuộc tình nóng bỏng đêm qua.

Tuấn he hé mắt, ánh sáng lập tức ùa vào, đánh thức các dây thần kinh thị giác, Tuấn uể oải vươn vai ngáp một cái rõ to. Cảm giác mệt mỏi như còn muốn níu Tuấn quay trở lại với giấc mơ đang giang giở nhưng chính cái hình ảnh căn phòng lạ hoắc làm Tuấn giật mình chồm dậy.

– Đây là đâu ?- Tuấn tự hỏi.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#10
Tuấn he hé mắt, ánh sáng lập tức ùa vào, đánh thức các dây thần kinh thị giác, Tuấn uể oải vươn vai ngáp một cái rõ to. Cảm giác mệt mỏi như còn muốn níu Tuấn quay trở lại với giấc mơ đang giang giở nhưng chính cái hình ảnh căn phòng lạ hoắc làm Tuấn giật mình chồm dậy.

– Đây là đâu ?- Tuấn tự hỏi.

Rồi cái cảm giác nhẹ nhõm trên cơ thể và làn gió mát mát thổi qua nơi giữa 2 háng làm nó nhận ra 1 điều. Tuấn đang trần truồng. Vội vàng vùng dậy, nhặt nhạnh những mảnh quần áo được vứt vương vãi khắp căn phòng, cuối cùng nó cũng gom đủ. Đứng giữa căn phòng bừa bộn, Tuấn đang nhớ lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc đang sắp xếp lại cái sự kiện, đi ăn với Phương, sau đó nàng trở nó về nhà, nó thấy khát quá, nàng đưa cho nó một cốc nước mát, và rồi sau đó là gì ?? Tuấn vò đầu bứt tai vẫn không thể nhớ ra. Chột dạ ,Tuấn vội vàng kiểm tra, điện thoại, ví vẫn còn, chả mất thứ gì, vậy đây là đâu ?? Tuấn đảo mắt ngó nghiêng một lượt khắp căn phòng, một căn phòng toàn là màu trắng, từ tấm chăn, ga trải giường đến những rèm cửa, tất cả đều màu trắng nhưng nhàu nhĩnh, lộn xộn vì dư âm của cuộc hoan lạc đêm qua. Phía cuối giường là chiếc bàn trang điểm kiểu cổ điển, làm từ gỗ cũng được sơn phết màu trắng. Trên tấm gương còn dính một mẩu giấy nhỏ cùng vài dòng chữ viết vội. Tuấn lại gần, giật lấy mảnh giấy :

« Em đi làm trước nhé ! Biết anh mệt nên em không nỡ đánh thức, đêm qua em hạnh phúc lắm ! Yêu anh nhiều….. « trái tim »

P/s : Nhớ ra ngoài thì khóa cửa cho em nhé, anh cứ cầm chìa khóa, em có chìa dự phòng rồi. À mà nhớ 10h anh bay nhé, em đặt vé cho anh rồi, đừng ngủ quên đấy, đi mau mau rồi về với em nhé anh.. Yêu anh..Hôn anh »

Đọc mẩu giấy, Tuấn như chết lặng, nhìn nét chữ này quen lắm, Tuấn biết rõ là của ai, ngoài em Phương ra thì chẳng có thế là ai khác, Tuấn cũng biết Phương rất thích Tuấn, nó đã cố không để mối quan hệ giữa mình với Phương đi ngoài tầm kiểm soát, với nó thì em luôn là duy nhất nhưng nó chỉ không ngờ sau 1 đêm tình thế lại thay đổi hoàn toàn thế này, những dòng chữ mùi mẫn thế kia, lại còn cả vết son môi trên mẩu giấy nữa chứ, Tuấn ôm đầu, rồi mai đây sẽ ra sao.

Những áng mây cứ nối đuôi nhau bồng bềnh trôi bên ngoài ô cửa, phía dưới là những ngôi nhà cao tầng bé xíu và san sát, máy bay đưa Tuấn lên cao, cả Hà Nội bây giờ chỉ giống như thảm cỏ dưới chân. Vội vã ra sân bay, chẳng kịp đem theo hành lý gì, nó không kịp về nhà, phần vì vội và phần nữa vì nó không biết phải nói gì nếu gặp em, Tuấn thấy có lỗi với em nhưng nghĩ lại, nó tự hỏi em đã bao giờ thấy có lỗi với nó hay chưa. Dù vậy Tuấn cũng đã nhắn tin cho em báo rằng mình phải đi công tác gấp, tuần sau sẽ về. Nó đang mong thời gian có thể làm mọi chuyện đêm hôm qua trở thành dĩ vãng. Sự mệt mỏi từ « cuộc chiến » đêm qua làm Tuấn mau chóng chìm vào giấc ngủ chỉ đến khi ông lão ngồi ghế bên khẽ đánh thức Tuấn

– Chuẩn bị hạ cánh rồi cháu

– Vâng, cháu cảm ơn- Tuấn giật mình.

Đứng giữa sân bay Tân Sơn Nhất, Tuấn thấy mình như thằng ngáo ngơ, áo phông, quần âu, đầu tóc thì rối mù, quần áo dù đã cố vuốt cho phẳng phiu những vẫn hằn lên những vết nhàu nhĩnh. Chẳng cần nói cũng có thể tưởng tượng được những ánh mắt đang nhìn nó. Quê muốn chết mà không có lỗ nào để chui, Tuấn chỉ muốn mau chóng có ai đó giúp nó thoát khỏi nơi này càng chóng càng tốt, theo lịch thì sẽ có người tới đón nó, đây không phải lần đầu nó vào TP.HCM, nó đã cùng sếp vào đây đôi ba lần, thường thì người ra đón sẽ là anh Nam trưởng đại diện văn phòng đằng trong này nhưng hôm nay không hiểu sao chưa thấy. Đang loay hoay không biết làm thế nào thì điện thoại khẽ rung, số lạ hoắc. Tuấn nghe máy

– A lô.

– Anh Tuấn ạ, em đến đón anh, anh đang ở đâu ??- Một giọng nữ vang lên phía đầu dây bên kia.

– Anh đang đứng ở tầng 1, chỗ gần mấy cái quầy check in tự động màu đỏ đó.

– Chỗ nào ạ, em đang ở gần đấy mà sao không thấy anh.- Cô gái có vẻ lo lắng

Tuấn đảo mắt ngó nghiêng, điện thoại vẫn áp bên tai, cố gắng tìm cho ra cô gái chưa từng gặp. Mắt nó dừng lại nơi phía sau một cô gái, cao khoảng 1m65, mặc đồ công sở, sơ mi trắng, zip đen tóc búi cao một tay cầm điện thoại còn tay kia ôm khư khư tập tài liệu, cô đang ngó nghiêng như tìm kiếm ai đó. Tuấn lại gần cô gái, nó không dám chắc có đúng người nó tìm hay không, tay Tuấn vỗ nhè nhẹ lên vai cô,cô gái giật mình quay lại. Một gương mặt hiền lành gần như không trang điểm, đôi môi chúm chím được đánh màu son hồng hơi nhạt, đôi mắt trong veo ngơ ngác nhìn Tuấn. Tuấn cũng hơi giật mình trước gương mặt lạ lẫm có phần, à mà không phải là nhiều phần xinh đẹp mới đúng.

– A anh đây rồi, em tìm anh mãi, cứ tưởng anh bị lạc đâu rồi- Cô gái cười hồn nhiên rồi nắm tay Tuấn như người quen

– Mình quen nhau sao, nhìn em lạ lắm- Tuấn có chút giật mình vì biểu hiện của cô gái

– Đâu có em là thư kí mới của anh Nam, được cử đi đón anh vì anh Nam bận họp, anh ý dặn em là đón được anh thì phải « dắt » anh về công ty ngay lập tức, mọi việc rối tinh rối mù rồi

– Nhưng sao em biết là anh ?- Tuấn ngạc nhiên

– Thì đây này, anh Nam có gửi cho em số điện thoại cùng với ảnh của anh, em chỉ việc đi tìm thôi, mà công nhận nhìn ngoài đời anh đẹp trai hơn trong ảnh thật đấy- Cô gái nháy mắt tinh nghịch rồi chìa cho Tuấn xem tấm ảnh. Đậu xanh lão Nam, bao nhiêu cái tốt đẹp lão không đưa lại nhè cái ảnh lúc Tuấn đang say rượu nằm như xác chết trong phòng karaoke lão chụp trộm vào đợt liên hoan hồi cuối năm ngoái ở chi nhánh trong này. Tuấn cứng họng, mặt đỏ lừ giờ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho mau.

– Thôi mình đi mau mau đi anh- Cô gái cứ thế nắm tay Tuấn kéo đi giữa biển người đông đúc, còn Tuấn lúc đó thì « hồn xiêu phách lạc » vì ngại đành lủi thủi đi theo nàng, ngoan ngoãn như đi sau mẹ. Trong đầu còn đang mải phân vân bàn tính cách xử lý lão Nam, giết hay thiến nhỉ ?? dùng dao hay hình kéo ???

Nhưng Tuấn chẳng có thời gian để mà « xử lý việc riêng », được người đẹp hộ tống về công ty, chưa kịp đi mua ít quần áo để mặc thì nó bị kéo ngay vào phòng họp, bên chủ đầu tư đang đợi nó thuyết trình về dự án sắp tới, chẳng kịp tính toán gì, Tuấn chỉ kịp lấy tay vuốt vuốt cho đầu tóc gọn gàng, vớ tạm cái áo vest treo đằng sau ghế của lão Nam ngồi mặc tạm, mặc kệ gương mặt ngơ ngơ như mất bò của lão. Và thế là chơi liền một mạch nói 2 tiếng đồng hồ, nói bất chấp, liền tù tì chỉ cho đến khi cả mấy cái đầu hói vài sợi tóc đen lơ thơ những sợi tóc bạc ở phía đối diện bên kia chiếc bàn cứ gật đầu lia lịa. Tuấn thở phào nhẹ nhõm miệng lẩm bẩm, vậy là xong.
 

ỐC kute

⚡ʙᴀᴅ ԍιʀʟ
#11
Chi nhánh công ty phía Nam chuyên phụ trách mảng dự án chung cư, nhà cao tầng, resort…., được thành lập cách đây 1 vài năm nhưng lại phát triển nhanh chóng, tất cả cũng nhờ có lão Nam một tay gây dựng. Nói qua về lão, gọi là lão nhưng thực ra Nam trạc tuổi Tuấn, hơn nó 1 2 tuổi gì đấy không rõ, trước 2 thằng học cùng trường, hơn tuổi nhưng tốt nghiệp cùng khóa, ai hỏi bảo sao lão ra trường muộn thế, đúp nhiều thế thì kiểu gì lão cũng trối đây đẩy nhe cái hàm răng trắng tinh của lão ra mà bảo « Éo phải tao bị đúp học, chẳng qua là tao muốn ở lại trường chau rồi thêm kiến thức chứ trình độ của tao muốn ra trường lúc éo nào mà chẳng được » Ấy thế mà đúng thế thật, lão có tài năng hơn người, nếu người ta mới đếm đến 1 thì kiểu gì lão cũng sẽ nghĩ ra 2 ra 3, đón đầu xu thế là biệt tài của lão. Hồi học ở trường lão với Tuấn dù chơi với nhau nhưng không ưa nhau lắm, bởi vì 2 thằng đều đẹp trai, học giỏi, nhà lão giàu nên lão ghét Tuấn vì Tuấn nghèo nhưng được nhiều em thích hơn, còn Tuấn thì không ưa lão vì lão ra vẻ ta đây có tiền. Ấy thế mà duyên số đưa 2 thằng làm cùng công ty, mới đầu thì vẫn tỏ thái độ ra mặt nhưng sau dần dần hiểu nhau rồi đâm ra tri kỷ, giờ thì như cứt với đít. Cả 2 đều là những CEO trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết.

Phía bên ngoài công ty, lão Nam đang tiễn phía đối tác ra về, miệng thì cười nói vui vẻ nhưng trên gương mặt hốc hác, mệt mỏi, mắt thâm quầng vì thức đêm, để có được dự án này đã làm tốn của Nam không biết bao công sức. Lão uể oải đẩy cửa phòng làm việc của mình, lão giật nẩy mình thấy Tuấn đang ngồi trên ghế lão, tay lăm lăm cái dao dọc giấy sắc lẻm, mặt hằm hằm sát khí :

– M làm gì đấy Tuấn ?- Lão hỏi giọng hơi run

– Làm gì à, tôi hỏi ông mới đúng ? Ông có muốn được làm bố hay không ? Nếu không muốn thì để tôi giúp khỏi phải sang Thái mất công ?- Tuấn cầm con dao cứa 1 đường lên cạnh bàn, để lại 1 vết rạch sắc lẹm.

– Đù má, t có làm gì đâu ?

– Không làm gì à, thế cái ảnh ông gửi cho cô thư ký ra đón tôi là thế nào ? Ông chán sống à ?

Như hiểu ra vấn đề, lão lấy tay che miệng, cố nhịn cười nhưng không được thành ra miệng phát ra nhưng tiếng phì phì cùng vài tia nước bọt.

– Đến nước này tôi chết cũng phải kéo ông theo- Tuấn nổi xung đứng phắt dậy tay lăm lăm con dao dọc giấy

– Thôi tao xin, tao xin- Giọng lão làm hòa, tay xua xua

– Xin mà được á, tôi còn mặt mũi nào nhìn em ý nữa- Tuấn vẫn gân lên

– Thôi tối tao đưa đi bar quẩy- Lão nháy mắt

– Bar cái củ …. ý- Tuấn xịu lại, ngồi xuống, chân đung đưa đẩy cái ghế xoay vòng vòng- Mà ông kiếm ở đâu cô thư kí mới xinh đáo để.

– Ai ?? Lê á..Mẹ cấm được la liếm
nhé, rau nhà trồng được bố cấm m rải sâu phun thuốc bừa bãi

– Cứ làm như, ông thấy tôi tán gái bao giờ chưa ? Xàm – Tuấn bĩu môi

– Ờ hén.. Tao mới tuyển được em ý đấy, sinh viên ngoại thương mới tốt nghiệp, gia đình gia giáo, nề nếp, hiền lành ngoan ngoãn, m thích không t giới thiệu

– Thôi bớt xàm đi, nãy còn giữ như mả tổ giờ lại giới thiệu

Lão Nam chẳng nói gì chỉ cười khì khì. Cả 2 lại xoay vào công việc, Tuấn sẽ ở lại khoảng 1 tuần giúp Nam hoàn thành hồ sơ, các kiểu các kiểu, sau đó về lại Hà Nội. Cả 2 cứ tính tính toán toán cho đến khi bụng Tuấn kêu òng ọc, lúc đó nó mới nhớ ra từ sáng đến giờ chưa ăn gì.

– Ông cho tôi xin cốc cà phê cầm hơi- Tuấn tay ôm bụng thổn thức

– M chưa ăn gì à, sao không nói, thôi cố nốt tí t đưa đi ăn- Nói rồi lão bấm điện thoại- Lê ơi mang cho anh xin cốc cà phê nhé- rồi lão cúp máy

Chưa đến 3p sau, cửa phòng khẽ mở, cô gái khi nãy bước vào, dáng vẻ hơi rụt rè mặc dù chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cô bước vào phòng này.

– Em đưa cho anh Tuấn đi, đây là anh Tuấn mà anh đã giới thiệu qua rồi đấy, anh ý là trưởng phòng kế hoạch ngoài Tổng, em thấy đấy, trẻ, tài giỏi lại còn đẹp trai nữa. – Lão nháy mắt với Tuấn

Lê thẹn thùng không nói gì, cô lại gần Tuấn, 2 má ửng hồng đưa Tuấn cốc cà phê.

– Cảm ơn em nhé- Tuấn vô tình nhìn Lê đúng lúc cô ngước lên nhìn Tuấn, mắt chạm mắt, 2 mắt nàng trong veo thu hút

– Chết- Lê giật mình- Em xin lỗi.- Cô lúng túng tay nắm áo Tuấn

Lúc này Tuấn mới cảm thấy nóng ran trên người, thì ra lúc đưa cốc cà phê, 2 người mải nhìn nhau, cốc thì chẳng cầm, 2 tay lại cứ quờ quạng lung tung thành ra cốc cà phê đổ hết lên áo Tuấn giờ mới nóng bỏng.

– Không sao không sao đâu- Tuấn xua tay- Tại anh sơ ý

– Anh có nóng không ? Cẩn thận kẻo bỏng- Lê cứ nắm lấy áo Tuấn, tay phẩy phẩy ý làm cho nguội bớt độ nóng

– Anh không sao- Tuấn cười nhìn Lê lại đúng lúc Lê ngước lên nhìn Tuấn, 2 người lại nhìn nhau, Tuấn lại một lần nữa bị hút hồn bở ánh mắt ấy.

Ngồi ngoài như khán giả xem kịch, Nam thấy mình hơi thừa thài bèn hắng giọng để chứng tỏ mình không vô hình

– E hèm… !

2 diễn viên chính giật mình khỏi cơn mê. Tuấn lúng túng

– Xin phép vào nhà vệ sinh chút nhé. Không mang theo hành lý nên không có đồ thay

Thế là Tuấn vội vàng đi một mạch vào wc không ngoái đầu nhìn lại, để lại đó ánh mắt của Lê cứ thế nhìn theo.

– Nó là dân đồng tính đó em- Nam nói bâng quơ, ra vẻ đang chăm chú đọc tài liệu- Tội nghiệp thằng bé, đẹp trai thế mà gay- Lão lắc đầu nhè nhẹ tỏ ra đầy tiếc nuối























Còn tiếp .....
 
Top Bottom