Nghe tôi nói câu đó xong em vội vàng nhả cu tôi ra rồi chồm lên nhắm môi tôi mà hôn ngấu nghiến. Tôi cũng đáp lại em như những lần ân ái trước đây. Nước bọt, nước dãi vẫn chảy ra nhầy nhụa nhưng chẳng còn thấy vị ngọt như xưa nữa. Hai cái vú ấy vẫn căng tròn nhưng chẳng còn sự hứng thú nơi đôi bàn tay nữa. Cặp mông đẫy đà cũng chẳng còn cảm giác mềm mại mỗi khi cả 2 bàn tay tôi bóp mạnh, hay đỡ em đu trên người tôi mỗi khi nhún nhảy nhịp nhàng.
Tôi đẩy em ra cửa sổ phòng, quay cặp mông đẫy đà của em lại rồi nhanh chóng cầm cu đẩy vào trong cô bé ướt át. Em rùng mình kêu rên có lẽ là vì sướng chăng?
Tôi ngạc nhiên rằng cô bé của em vẫn còn khít và bót như xưa? Không biết vì thằng kia cu nhỏ, hay tại cu tôi to nữa. Tôi sung sướng điên tiết lên rồi bắt đầu đẩy và thúc những cú mạnh mẽ vào cô bé của em. Phần bụng dưới rậm rạp lông của tôi va vào mông em tạo ra những tiếng bạch bạch nghe thật dâm đãng.
– Hừ hừ hừ hừ… Ui anh ơi… hừ hừ…._ Em rên la sung sướng sau mỗi cú đẩy vào cô bé của mình.
Trước đó tôi đã tự nhủ rằng đây sẽ là lần cuối, tôi sẽ làm em phải ghét tôi bằng cách xúc phạm em thậm tệ.
– Em sướng lắm phải không? Sướng không? Sướng không…? _ mỗi lần hỏi tôi lại thúc thật mạnh hết cỡ vào cô bé khít khao của em. Em có vẻ đau vì thấy em nhăn mặt lại.
– Hừ hừ hừ.. Ui anh ơi chết em…. Ah đau đừng mà anh ơi._ Em lắc đầu liên tục, rồi tựa hẳn cặp vú to tròn lên thành cửa sổ mà rên rỉ.
– Em không sướng sao?
– Có em sướng lắm…_ Em cố gắng trả lời tôi khi cơ thể em đang căng cứng dần. Rồi em giật liên hồi 3 lần, mồ hôi vã ra như tắm rơi xuống ướt cả sàn gỗ.
Tôi lại tiếp tục thúc vào cô bé của em mặc cho cơ thể em rệu rã sau lần lên đỉnh vừa rồi.
– Nói anh nghe đi sao lỗ của em còn khít thế? Cu thằng chồng sắp cưới của em nhỏ lắm hả, hay cu của anh to hơn? em trả lời anh đi!!!
-Không ! đừng hỏi em như thế. Ui anh ơi chết em mất. ui anh ơi…
– Tại sao? Tại sao lại không? Có phải em cũng rên như này khi ngủ với nó không? Nói đi?_ tôi túm lấy tóc em giật ngược về sau mà thúc mạnh vào cô bé của em.
– Không. Không phải. _ Em dường như đã mỏi chân, tôi ôm lấy người em tiến đến rồi cho em nằm úp phần thân trên giường, còn chân chạm đất.
– Nói láo. Cô nói láo. Cô dám nói dối tôi hả? Cô muốn tôi đ*t cô lắm đúng không? này thì đ*t này._
– Không em không nói… ư đau quá anh ơi. chết em mất…
– Con điếm như em mà cũng biết đau sao? Hả con điếm rẻ tiền? _ tôi cuối cùng cũng đã dám nói ra những lời là tôi biết sẽ khiến em đau đớn tột cùng và chính tôi cũng vậy.
– Anh. Anh nói gì??? _ Em chừng mắt quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt ấy chỉ vài giây trước thôi đang lim dim, đê mê vì sướng, vậy mà bỗng chốc bên trong chỉ còn là sự căm ghét, thù hận. Những giọt nước mắt lại rơi lần nữa. Em vẫn rên nhưng chẳng còn gọi tôi nữa, Em vẫn nhìn tôi nhưng ánh mắt chẳng còn âu yếm nữa, mặc dù cô bé của em vẫn không ngừng tiết ra dâm thủy, vẫn không ngừng co bóp cu tôi như muốn bóp nát nó ra để trả hận vậy.
– Tôi gọi em là con điếm đấy. Ôi l*n em bót quá. Lồn một con điếm sao lại bót thế này._ (Sau này tôi mới biết, em chỉ ngủ với thằng kia 3 lần, và 3 lần này đều là do bị uy hiếp, Còn lần cuối em ngủ với nó là ngay sau lần em ngủ với tôi này. Còn vì sao tôi lại biết thì sau này sẽ rõ).
– Khốn nạn. Anh là đồ cầm thú.. Không… _ Em khóc lớn hơn, giờ thì chẳng còn tiếng rên của em nữa rồi. Người rên lớn hơn lại là tôi. Cô bé chật khít của em làm tôi không thể kìm hãm lại nữa.
Tôi xuất đầy tinh vào trong cô bé của em đến nỗi tràn ra ngoài một đống trắng đục đặc sệt, kết quả của hơn 1 năm gìn giữ cho em.
Em bước đi liêu xiêu như một con nghiện đang thèm thuốc, tay không ngừng vơ lấy quần áo rơi vãi trên sàn gỗ để mặc vào cơ thể tàn tạ của mình. Loay hoay chừng 5 phút em cũng mặc xong.
– Thế nào em còn muốn nữa không? Không ngờ em vẫn tuyệt vời lắm. haha..–
– Đồ cầm thú, tôi hận anh…:- Em lại khóc, nước mắt căm hận.
– Vậy sao? Tôi là cầm thú còn em là gì? Một con điếm rẻ tiền à? Phải vậy không?_ Tôi điến đến rồi nâng cằm em lên kiểu như “xem hàng”.
– Khốn nạn!_ em ném về phía tôi 1 ánh mắt sắc lẹm như xoáy sâu vào tâm can.
– Cu anh nó lại thèm em rồi, em chiều nó lần nữa được không?_ tôi túm lấy tóc em dí cu vào môi em.
– Không thả tôi ra. Không? _ em liên tục lắc đầu né tránh. Bất ngờ em vùng lên thoát khỏi tay tôi chạy về phía cửa chính.
– Chạy đi đâu được hả em? hahaha.|_ Tôi cười giọng dâm đãng rồi bất ngờ tốc váy em lên, tụt quần lót em xuống rồi nhanh chóng cho cu chui tọt vào cô bé của em.
– Không cho tôi xin, làm ơn tha cho tôi, không.
Tôi mặc kệ những lời em van xin, mặc kệ những đau đớn mà em phải chịu, đã làm thì làm cho chót. Thà để cho em hận tôi cả đời, còn hơn là em thấy có lỗi với tôi.
– Em đúng là điếm đấy, miệng thì không ngừng van xin mà l*n thì vẫn ra đầy nước. Em dâm như thế này bảo sao ngủ với thằng khác. Có khi nào em còn ngủ với nhiều thằng nữa không?_ tôi liên tục vỗ những cú tát bạo lực vào cặp mông sưng tấy của em.
– Không! Không phải… Tôi căm hận bản thân mình, không!~!!!
Em lần nữa co mình lên đỉnh trong nước mắt. Tôi quay người em lại, ánh mắt ngây dại xen lẫn oán hờn chợn lên nhìn tôi. Nhanh chóng vật em nằm ngửa ra sàn nhà, nằm đè lên em rồi lại nhấp những cú như búa bổ vào cô bé của em. Em rên la thảm thiết làm tôi càng thêm hăng tiết. Tôi mút lấy môi em và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi được hôn em. Em cũng bất ngờ đáp lại nồng nhiệt. Trong khoảnh khắc đó tôi đã cảm nhận được một chút vị ngọt quen thuộc, nhưng chỉ là một chút thôi, chỉ 1 phút ngắn ngủi rồi tôi gồng mình bắn xối xả vào trong cô bé của em.Em nằm dưới sàn với chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của cả tôi và em. Khuân mặt em ngây dại, giọt nước mắt em chảy qua thái dương rồi rơi xuống nền nhà từng giọt từng giọt.
Trái tim tôi quặn thắt, Tôi vẫn còn yêu em, còn yêu rất nhiều. Nhưng thứ sĩ diện chết tiệt ấy lại khiến tôi chẳng thể tha thứ cho em. Tôi bế em lên giường rồi ôm lấy em mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
” Dù cho thế nào đi nữa em vẫn mãi yêu anh, dù anh có hận em ra sao em vẫn mãi yêu anh. Lỗi là do em, em chẳng dám mong anh tha thứ. Em biết anh cố tình sỉ nhục em vì anh nghĩ rằng làm như vậy em sẽ hận anh. Nhưng không đâu anh à, em chẳng bao giờ và sẽ không bao giờ hận anh, vì em yêu anh.
Tạm biệt anh. Em biết duyên phận mình đến nay đã hết. Mong anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn em.
Vĩnh biệt”.
Cầm lá thư tôi ôm lấy lồng ngực mình đau đớn. Chẳng còn nghĩ được gì tôi chạy nhanh ra ngoài đường tìm em trong vô vọng. Trời đã về đêm có lẽ giờ này em đã đi thật xa tôi rồi.
-Anh xin lỗi! Khôngggggggg._ Tôi gục xuống đường. mệt mỏi và đau đớn. Vậy là tôi đã mất em thật rồi sao